Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 94: Bác Văn bị vô sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bác Văn rõ ràng là rất sốc trước yêu cầu của Diêu Tinh. Anh nhìn cô chòng chọc, không nói nổi một lời.

Nước mắt chảy ướt hai bên thái dương Diêu Tinh. Cô cắn môi tủi thân, không để tiếng khóc bật ra thành tiếng. Bộ dạng thương tâm của cô làm anh đau lòng. Anh biết hành vi xâm phạm của bản thân trước đây đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô.

Anh gật đầu đồng ý.

Diêu Tinh điều chỉnh giường nâng lên để cô có thể ngồi tựa lưng, nhìn được Bác Văn đang ngồi cuối giường với nửa thân dưới trần trụi.

Phòng bệnh dần dần ám mùi nɧu͙© ɖu͙©, tiếng thở dốc của đàn ông và khuôn mặt e thẹn đỏ hồng của Diêu Tinh. Nếu có y tá vào phòng lúc này sẽ tự đâm mù hai mắt mình bởi cảnh tượng viện trưởng mặc áo blouse chỉnh tề lộ ra cặp đùi rắn chắc, tay liên tục nhấp nhô lên xuống, ánh mắt say đắm nhìn cô vợ đang bị bó bột ngồi đối diện.

Sau ba mươi phút, giọng Diêu Tinh như muốn khóc.

“Vậy là lời yêu thương của anh đều là giả dối…”

“Không, không phải!” Bác Văn sốt ruột, quỳ gối xuống giường, tốc độ tay nhanh đến chóng mặt nhưng thằng em luôn là niềm tự hào của anh vẫn nghẹo đầu ngủ yên, không chút phản ứng.

Diêu Tinh ôm mặt bật khóc tức tưởi. “Anh dừng lại đi! Đừng làm trò bẩn thỉu đó trước mặt tôi nữa.”

Bác Văn nhào đến ôm cô, đau khổ dỗ dành. Đợi đến khi cô khóc đến mệt, nghiêng đầu ngủ mất thì Bác Văn sắp xếp cô nằm xuống giường ổn thỏa, rồi vội vàng chạy đi giải quyết nỗi lo lắng trong đầu.

Ngày hôm đó, bệnh viện lan truyền tin đồn viện trưởng đi khám nam khoa. Sau hai tiếng tin đồn tung ra, những ai lén lút bàn tán đều bị đuổi việc không lý do.

Người vui mừng nhất khi nghe được tin đồn là Hiểu Khê. Cô ta ôm hận thù khi tận mắt chứng kiến Bác Văn quỵ lụy van xin tình yêu của Diêu Tinh. Cô ta nhìn anh nhục nhã như một con chó nghe theo yêu cầu trơ trẽn ngay trên giường bệnh. Bao nhiêu yêu thương biến thành hận thù và ghê tởm. Chỉ đến khi cô ta nghe được tin đồn về việc anh không còn khả năng làm đàn ông, không thể có con, hận thù mới hóa thành hả hê.

“Thật tuyệt! Con trai yêu dấu của mẹ, bây giờ con là người thừa kế duy nhất của Lưu gia. Ha ha, mẹ thật muốn xem ai dám bắt nạt mẹ con mình? Vị trí chủ nhân Lưu gia phải thuộc về chúng ta.”

Tiếng cười của Hiểu Khê dọa sợ hộ lý đẩy cửa vào phòng dọn dẹp. Hộ lý hoảng sợ cúi đầu nói “xin lỗi, chút nữa tôi sẽ quay lại ạ” và đóng cửa trong nụ cười cứng ngắc của Hiểu Khê.

Hộ lý là một người thích hóng hớt tin đồn, chỉ cần suy đoán là biết Hiểu Khê đang cười chuyện gì. Hộ lý lắc đầu, thở dài.

“Đã làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, có con riêng với người đã có vợ vậy mà nghe tin tình nhân mất khả năng sinh con lại sung sướиɠ. Tâm địa tệ quá!”

Hộ lý đẩy xe để chăn ga gối rời đi. Diêu Tinh tự đẩy xe lăn đi lên từ phía sau. Cô nhìn theo hộ lý rồi ngẩng đầu nhìn số phòng của Hiểu Khê. Rèm mi cong vυ"t hạ xuống che đi tia sáng lạnh lẽo.

Vào ngày Diêu Tinh ra viện, cô nghiêm túc nói với Bác Văn.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Bác Văn đang ngồi bên cạnh cẩn thận lau từng ngón tay cho Diêu Tinh, sau vài giây bất động, anh tiếp tục công việc trên tay như không nghe thấy lời cô.

Giọng Diêu Tinh không có tình cảm, cũng không từ chối sự chăm sóc của anh.

“Anh không thể sinh con. Hôn nhân không có con sẽ khiến vợ chồng nảy sinh nhiều bất hòa.”

“Tôi không bị vô sinh! Tình trạng không có phản ứng là tạm thời. Hiện tại tôi đang tiến hành chữa trị, sẽ sớm khỏi. Có rất nhiều cách thụ thai không cần quan hệ. Em đừng lo lắng!”

Tôi không lo lắng vì tôi biết cả đời này anh đừng hòng có thêm đứa con nào nữa. Diêu Tinh nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Hiện tại Hiểu Khê đang mang thai con của anh. Anh nên cưới cô ấy, cho cô ấy một danh phận, cho đứa bé một gia đình đầy đủ cha mẹ. Đứa bé không có tội.”

“Tôi không cần con nối dõi. Tôi chỉ cần em.”

“Anh không cần nhưng Lưu gia cần người nối dõi. Ông nội và mẹ sẽ nhập tên đứa bé vào gia phả Lưu gia. Tôi không đủ rộng lượng để chấp nhận chuyện đó.”

Bác Văn nắm cằm cô, xoay mặt về phía mình rồi hôn. Nụ hôn kéo dài, vấn vương mùi sữa do cô vừa uống.

Kết thúc nụ hôn, anh nói.

“Hoa ra chuyện đứa bé luôn canh cánh trong lòng em như vậy. Tôi sẽ khiến em hài lòng.”

Diêu Tinh khó hiểu nhìn anh rời đi. Anh muốn làm gì?

Chưa đến mười phút, Bác Văn quay về phòng. Sau lưng anh là Hiểu Khê. Gò má hằn dấu tay của cô ta làm lông mày Diêu Tinh càng nhíu chặt. Cô cảnh giác hỏi.

“Hai người muốn giở trò gì vậy?”

Hiểu Khê đột ngột quỳ gối trước mặt Diêu Tinh, cô ta dập đầu lạy cô. Âm thanh trán và sàn nhà va chạm vang lên khô khốc. Cô ta ngẩng đầu, trán tấy đỏ và nước mắt rơi lã chã.

“Cầu xin cô đừng bắt tôi phá thai.”

“Cái gì? Có nói linh tinh gì vậy?”

“Anh Bác Văn muốn tôi phá thai. Cách duy nhất giữ được đứa bé là tôi phải xin lỗi và cầu xin cô. Chỉ khi nào cô vui vẻ thì con tôi mới có quyền sống.”

“Chát.”

Diêu Tinh tát mạnh vào mặt Hiểu Khê.

Hiểu Khê vừa khóc vừa chỉ trích.

“Cô yêu chồng cô, tôi cũng yêu chồng cô, theo lý thì chúng ta là một phe, tại sao cô lại đánh tôi, lại muốn gϊếŧ con tôi?”

Diêu Tinh thở hổn hển vì giận. Ngón tay cô chỉ vào Hiểu Khê run run.

“Chuyện của hai người không liên quan tôi! Không có một người phụ nữ nào đủ nhẫn tâm gϊếŧ trẻ con, tôi không phải loại người độc ác. Vậy nên cô không có quyền dùng sinh mạng đứa bé để gây áp lực với tôi!”

Nước mặt lăn tròn trên mặt Diêu Tinh, cô nấc lên nghẹn nào.

“Hai người là lũ khốn! Tôi bị chồng cắm sừng, bị kẻ thứ ba đe dọa, tôi đã làm gì lên tội để các người đối xử ác độc như vậy hả?”

Bác Văn vội vàng đi đến ôm Diêu Tinh. “Không khóc! Đừng khóc! Là lỗi của tôi… “

“Cút! Đừng có ôm tôi chứ đồ sở khanh khốn nạn!”

Diêu Tinh vừa khóc vừa đánh vào người anh. Bộ dạng đau khổ, tủi thân của cô làm anh tự trách bản thân ngu ngốc, nảy ra ý tưởng bắt Hiểu Khê dập đầu xin lỗi Diêu Tinh làm cái quái gì chứ? Để bây giờ Diêu Tinh khóc tội nghiệp thế này.

Bác Văn nóng ruột khi thấy nước mắt ướt đẫm gương mặt người thương nên trút giận vào người đang quỳ dưới sàn. Anh đạp mạnh vào người Hiểu Khê, mắng chửi.

“Tất cả chỉ tại cô! Cô dám làm em ấy đau lòng, chết đi!”

Cú đá thứ hai nhắm vào bụng. Một bóng người lao đến che chắn người cô ta. Cú đá trúng lưng Vương Lệ.

Vương Lệ ôm chặt Hiểu Khê, gào khóc trách mắng Bác Văn.

“Tại sao con nhẫn tâm vậy hả Bác Văn? Đây là con trai của con đấy. Đứa con duy nhất của con đấy. Con đá hỏng bụng Hiểu Khê, gϊếŧ cháu trai của mẹ thì về sau ai lo hương hỏa cho con hả?”

Hiểu Khê được Vương Lệ bảo bọc liền òa khóc, nép người phía sau bà ta.

“Mẹ ơi, mẹ cứu con trai của con với. Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời Diêu Tinh. Mẹ cầu xin cô ta cho cháu trai của mẹ một đường sống đi.”

Vương Lệ hiểu lầm Diêu Tinh là người xúi Bác Văn gϊếŧ cháu trai. Bà ta trợn mắt nhìn cô, lời van xin không bật khỏi cổ họng được.

Diêu Tinh không thích người già cầu xin mình. Cô lau nước mắt, kéo tay Bác Văn và lạnh lùng ra lệnh.

“Tôi đau đầu, muốn nghỉ ngơi. Mọi người ra ngoài đi!”

Bác Văn không dám làm phật ý Diêu Tinh. Chỉ cần cô quên đi ý định ly hôn thì anh sẽ làm mọi việc.

Sau ngày hôm đó, Hiểu Khê nghi ngờ mọi hành vi của Diêu Tinh. Ví dụ Diêu Tinh nấu cơm thì Hiểu Khê sẽ không ăn.

“Tôi không ăn! Ai biết bên trong có bỏ thuốc độc hại con trai tôi hay không chứ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »