Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 93: Cầu xin em có con với tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vòng tay buông lỏng. Cơ thể Bác Văn lảo đảo như muốn ngã. Hai tay anh đặt trên vai Diêu Tinh run rẩy như đứa trẻ mắc lỗi bị người lớn phát hiện.

Anh cúi xuống, hôn lên vết thương.

“Tôi sẽ không bao giờ nhận nhầm em nữa, Diêu Tinh. Diêu Tinh của tôi.”

Mặc cho Bác Văn dỗ dành và khuyên nhủ, Diêu Tinh không đồng ý việc thẩm mỹ. Vết dao quá sâu, khi lành sẽ để lại sẹo. Nếu tiến hành khâu thẩm mỹ, vết sẹo vừa nhỏ vừa thuận lợi cho việc xóa sẹo trong tương lai.

Diêu Tinh lắc đầu, làn da xanh xao làm nổi bật băng gạc trắng bên mặt.

“Tôi muốn giữ lại vết sẹo này để mỗi khi soi gương, tôi càng khắc sâu suy nghĩ đây là gương mặt độc nhất vô nhị, không giống bất cứ ai, không cần là người thay thế của người chết.”

Lời nói tự ti đâm xuyên tim Bác Văn. Trái tim rỉ máu, đau đớn. Anh quỳ một chân trước xe lăn, cầm lấy tay Diêu Tinh. Từng nụ hôn trân trọng đáp xuống tay cô.

Diêu Tinh giật mình khi anh ngẩng đầu.

Đôi mắt sắc bén của con sư tử săn mồi đã phủ một lớp nước. Cô như nhìn thấy đôi mắt của thú nhân chung tình kia. Cô nín thở, quay đầu sang hướng khác. Cô không thể bị thuyết phục, càng không được mềm lòng trước người đàn ông sở khanh, tàn ác này.

“Em có muốn biết nguyên nhân Tiêu Tĩnh trở thành tình nhân của tôi không?”

“Anh đang muốn chọc tức tôi à? Tôi không hứng thú nghe!” Diêu Tinh quắc mắt giận dữ. Cô cáu kỉnh tát vào mặt anh.

Tiếng tát tai vang lên chát chúa giữa phòng bệnh yên tĩnh. Hai người sửng sốt nhìn nhau. Bác Văn cười khổ sở.

“Em đánh tôi là đúng. Nếu em đánh tôi mà vơi bớt muộn phiền cùng ác cảm trong lòng em, tôi tình nguyện để em đánh.”

Diêu Tinh khịt mũi xem thường, không đáp lời.

Bác Văn hôn tay cô và chậm rãi nói ra sự thật.

Hồi nhỏ, Bác Văn từng đi lạc. Bởi vì ăn mặc hàng hiệu, tính cách lại lầm lì ít nói nên bị một đám trẻ con bắt nạt. Anh đánh tụi nó, kết quả bố mẹ đám trẻ kéo đến trả thù. Anh bị đánh thê thảm và được một cô bé cứu.

Vì cứu anh, cô bé đã nhận một cú đá vào bụng của kẻ xấu.

Hai đứa trẻ chạy trốn đến một phòng khám xập xệ, anh dùng tiền trong người nhờ bác sĩ khám cho cô bé. Bác sĩ yêu cầu gọi người lớn trong nhà đến vì nghi ngờ cô bé gãy xương sườn, cần làm nhiều xét nghiệm. Cô bé nghe thấy phải gọi bố mẹ liền hoảng sợ bỏ chạy.

Cô bé nói bản thân là trẻ mồ côi, không thể làm phiền các Mẹ được. Các Mẹ phải nuôi rất nhiều bạn, sẽ không có tiền khám bệnh đâu. Ngay sau đó Bác Văn được gia đình tìm thấy. Sau khi các vết thương trên người lành lặn, anh đi tìm cô bé nhưng không thấy.

Bác Văn bị ép chuyển trường ra nước ngoài.

Khi trưởng thành, anh thuê thám tử điều tra. Kết quả Vương Tiêu Tĩnh là người phù hợp với các miêu tả của anh.

Cô là trẻ mồ côi sống trong trại trẻ mồ côi duy nhất ở vùng đó. Khuôn mặt có nhiều nét giống cô bé từng cứu anh. Điều khác biệt duy nhất là Tiêu Tĩnh không nhớ từng cứu đứa bé trai nào.

Xuất phát từ lòng biết ơn và cảm giác thất vọng khi cô đã quên anh, Bác Văn lừa gạt để Tiêu Tĩnh trở thành tình nhân của mình. Anh giam lỏng và cưng chiều cô như công chúa. Tiêu Tĩnh bị trầm cảm bởi tính chiếm hữu của anh, áp lực tâm lý khiến cô không thể nói.

Cơ thể Diêu Tinh trở nên lạnh lẽo khi nghe câu chuyện của Bác Văn. Anh áp tay cô vào mặt, dụi nhẹ như một con mèo. Nước mắt nóng hổi trên mặt anh rơi vào kẽ tay cô, nhớp dính.

“Lỗi sai của tôi là đã tìm một tên thám tử bất tài. Hắn không điều tra trong trại trẻ mồ côi đó có đến hai cô bé có khuôn mặt giống nhau. Một Tiêu Tĩnh bệnh tật luôn nằm trên giường, là đứa trẻ bị vứt bỏ khi còn đỏ hỏn, đã sống trong trại trẻ mồ côi từ nhỏ. Một Diêu Tinh khỏe mạnh, thông minh, là đứa trẻ mới đến trại trẻ mồ côi chưa được nửa năm.”

Diêu Tinh cố gắng rút lại bàn tay ướt nước mắt nhưng không được. Cô cắn môi, nhìn anh chằm chằm.

“Thời điểm cô bé tốt bụng cứu tôi, Tiêu Tĩnh vừa trải qua một trận ốm nặng, không hề bước chân ra khỏi phòng. Người đã cứu tôi khi còn nhỏ là em. Diêu Tinh, tôi là cậu bé ngày xưa của em.”

“Anh đừng đùa. Trò đùa này không thú vị chút nào.”

“Diêu Tinh, nguyên nhân bố mẹ em đánh nhau khi ly hôn không phải vì tranh chấp quyền nuôi em.”

Diêu Tinh dừng sự vùng vẫy, ngơ ngác nhìn anh.

“Anh nói cái gì hả?”

“Bố em phát hiện mẹ em sinh đôi hai bé gái. Bà sợ gia đình chồng ghét bỏ việc bà không biết sinh con trai, lại sinh ra hai đứa con gái nên đã nhẫn tâm bỏ một đứa con còn đỏ hỏn trước trại trẻ mồ côi. Tiêu Tĩnh là em gái song sinh của em!”

“Anh nói dối!” Diêu Tinh xô mạnh Bác Văn, động tác thô lỗ làm cô ngã theo anh, chân bó bột cản trở hành động của cô.

Cô nằm trên người anh. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt thật gần. Nước mắt của cô rơi xuống, hòa với nước mắt chảy ra từ mắt anh.

Cô hỏi, giọng chua xót và thương tâm.

“Anh đang muốn nói tôi cùng em gái song sinh chưa từng gặp mặt đều dính đến đồ khốn nhà anh hả? Cô chị là vợ hợp pháp, cô em là tình nhân trong bóng tối. Bác Văn, anh thật giỏi! Quá giỏi khi nắm trong tay cả hai chị ruột.”

Cô gục xuống vai anh, gào khóc những lời mắng chửi, trách mắng.

“Tại sao anh lại nói sự thật này với tôi hả? Ngay cả quyền ghét bỏ tình nhân của chồng, tôi cũng không có cơ hội hay sao? Anh là đồ khốn! Tôi ghét anh! Tôi hận anh.”

Bác Văn nằm ngửa trên nhà, dịu dàng vuốt tóc và vỗ lưng cô để trấn an cảm xúc. Giữa tiếng khóc tấm tức là giọng van xin của anh.

“Tôi xin lỗi vì nhận lầm người khiến em gái em chết oan uổng dưới tay lũ cướp.”

“Tôi xin lỗi vì không tìm ra em sớm hơn.”

“Tôi xin lỗi vì không trân trọng tình cảm của em.”

“Diêu Tinh, tôi yêu em. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

“Tôi sẽ dùng cả đời này yêu em, dùng sinh mạng để bảo vệ em, dùng toàn bộ những gì tôi có để cưng chiều em.”

“Diêu Tinh, chúng ta có con, được không em?”

Tiếng khóc thút thít ngừng lại, cơ thể nằm trên cứng đờ. Bác Văn ôm cô xoay một vòng, đổi vị trí. Ngón tay anh dịu dàng lau nước mắt, giọng nói thâm tình.

“Cầu xin em có con với tôi. Con của chúng ta sẽ thừa hưởng toàn bộ gia tài của Lưu gia.”

“Anh vẫn nghĩ tôi là loại đàn bà tham tiền?”

“Tiền là để cho con của chúng ta. Tình yêu là để dâng hiến cho em.” Bác Văn kéo tay cô áp vào ngực anh, thành kính nói.

“Trái tim này thuộc về em.”

Không khí ngọt ngào tràn ngập trong phòng bệnh. Hai người mắt trong mắt, đắm đuối nhìn hình ảnh bản thân trong đáy mắt đối phương.

“Được, tôi đồng ý cho anh cơ hội.”

Nụ cười bừng sáng trên mặt Bác Văn.

Diêu Tinh bất ngờ xoa nắn giữa hai đùi anh.

“Tôi muốn luôn bây giờ.”

Bác Văn mừng còn hơn bắt được vàng. Anh bế cô đặt lên giường…

Khuôn mặt Diêu Tinh vẫn đỏ ửng xấu hổ nhưng ánh mắt đã liếc được một bóng người nấp sau khe cửa. Muốn nhìn trộm ư? Cô cho phép! Có những thứ đã đến thời điểm hạ màn. Nước mắt của cô cũng không phải nước mưa, nó đều có giá trị và nhiệm vụ.

Bác Văn dọn dẹp mọi thứ rồi phủ lên người Diêu Tinh, nụ hôn hạ xuống thì bị cô chặn lại.

“Tôi muốn xem anh thủ da^ʍ.”

“Hả?”

Diêu Tinh chớp mắt ngây thơ, đôi môi nhỏ xinh nói rành rọt từng chữ.

“Chúng ta quan hệ luôn trong tình huống tôi là người bị cưỡng bức. Anh nói yêu tôi thì có thể chứng minh không chạm vào tôi, nhìn tôi thôi cũng có hứng thú không? Tôi sợ một người luôn suy nghĩ bằng nửa người dưới như anh thương tôi cũng chỉ là hứng thú nhất thời.”
« Chương TrướcChương Tiếp »