Chương 90: Bác Văn bị cưỡng bức?

“Không được chạm vào em ấy! Chỉ cần mày tha cho em ấy thì tao cho mày toàn bộ tài sản của tao.” Bác Văn bị người đè dưới đất, bất lực gào thét.

“Sáu mươi triệu đủ cho anh em tao sống nhàn nhã tới già rồi. Càng tham càng thâm.”

“Vậy mày muốn gì mới tha cho em ấy. Dừng lại! Dừng tay lại!” Bác Văn gầm lên giận dữ khi áo của Diêu Tinh bị xé rách.

“Mày có thể thế chỗ vợ mày.”

Lời nói vừa ra làm Bác Văn cứng người, mắt trợn to. Đám đàn em thì cười khả ố, buông lời dâʍ đãиɠ.

“Da dẻ viện trưởng bệnh viện nổi tiếng tuy mềm mại hơn đám đàn ông chân tay thô kệch bọn em nhưng cũng không thể làm em cứng được đâu đại ca.”

“Mày không chơi đàn ông thì để tao. Đại ca, em chơi được cả nam và nữ. Anh cho em chơi thằng ẻo lả này rồi chơi vợ nó, được không ạ?”

Một người đen như cục than giơ tay rụt rè xin phép làm đám người đang vây quanh Diêu Tinh cũng phải dừng tay, vỗ đùi cười chọc quê.

Bác Văn bị sỉ nhục bằng các lời ô uế nhưng ánh mắt kiên định của anh chưa từng rời khỏi Diêu Tinh. Chỉ cần cô bình an, thân xác này bị đối xử ra sao cũng không phải điều anh bận tâm.

Dùng mạng của anh đổi bình an cho cô, anh tình nguyện.

Diêu Tinh bị ném trở về bên cạnh Vương Lệ. Bà ta vừa khóc vừa đánh Diêu Tinh, mắng cô là hồ ly tinh hại người.

“Mẹ không được đánh em ấy. Là con tình nguyện.” Bác Văn bị ép quỳ bằng chân và tay trên đất như một con chó vẫn không quên quát Vương Lệ.

Vương Lệ, Hiểu Khê và Diêu Tinh ngồi giữa kho hàng. Cách đó ba mét là Bác Văn đang chịu nhục, phía sau anh là đám đàn ông bặm trợn, thô kệch cầm điện thoại quay phim.

Gã da đen đi đến phía sau Bác Văn, hắn dùng kéo cắt rách quần dài trên người anh. Tiếng huýt sáo vang lên cổ vũ. Gã ra dấu thắng lợi rồi phun nước bọt vào hai tay.

“Chát.”

Bác Văn trợn to mắt đầy nhục nhã khi bị đánh mông.

Diêu Tinh òa khóc, khản giọng van xin. “Đừng đánh anh ấy. Hãy bắt tôi đi. Tôi cho các người làm…”

Cô bò về phía trước, dập đầu lạy lái xe. “Tôi cầu xin chú buông tha cho anh ấy. Anh ấy không chịu nổi sỉ nhục này đâu…”

“Đúng vậy! Các người bắt cô ta đi!” Hiểu Khê xô mạnh vào người Diêu Tinh, gật đầu lia lịa.

“Cô ta đồng ý cho các người chơi rồi này. Bắt cô ta đi! Tại sao bắt anh ấy chịu tội thay cô ta chứ?”

Bác Văn quỳ trên đất, nghe rõ lời van xin của Diêu Tinh và lời nói hãm hại của Hiểu Khê. Bây giờ anh mới biết ai thực lòng yêu anh, dùng tính mạng để yêu anh.

Anh đã đối xử tàn bạo với người vợ một lòng chung tình của mình. Anh đã cung phụng, tôn vinh cô tình nhân ích kỷ, tham lam.

Sự khác biệt giữa Diêu Tinh và Hiểu Khê là cái tát giáng mặt vào tội lỗi trong quá khứ của Bác Văn.

Anh hối hận.

Anh rất hối hận vì đã không yêu thương Diêu Tinh.

Ngay giữa kẻ thù, trước mặt người ngoài, nước mắt ăn năn rơi trên mặt Bác Văn.

Diêu Tinh bị Hiểu Khê xô ngã lăn vài vòng trên đất, đầu óc choáng váng. Tiếng khóc của Vương Lệ ồn ào bên tai cô.

“Các người là lũ khốn! Dám sỉ nhục con tôi. Trời ơi, sao con tôi khổ thế này? Tất cả chỉ tại con khốn Diêu Tinh. Từ khi cô ta gả vào Lưu gia, gia đình luôn xào xáo và gặp xui xẻo…”

Tiếng khóc của ba người phụ nữ chấn điếc tai đám bắt cóc. Gã da đen đánh Bác Văn chán chê, rồi ỉu xìu báo cáo.

“Đại ca, đám đàn bà kia ồn ào đến mức thằng em của em không ngóc đầu được. Em phải làm sao đây?”

Lái xe văng tục. Đám đàn em cười khả ố trêu chọc gã da đen.

Sự ầm ĩ của mọi người làm gã lái xe đổi chủ ý. Gã ra lệnh treo Bác Văn lên cao và cho đàn em dùng roi đánh vào người anh.

Bác Văn bị treo giữa kho hàng. Quần áo anh bị lột sạch, chỉ còn quần tứ giác. Từng nhát roi quất lên người anh, xé rách cơ bắp rắn chắc. Đám bắt cóc như đã bàn trước, mục tiêu quất roi luôn là hai cánh tay.

Bàn tay và cánh tay là thứ quan trọng nhất với bác sĩ phẫu thuật. Hiểu Khê chịu hết nổi khi thấy hai cánh tay Bác Văn chảy máu đầm đìa. Cô ta đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt lái xe, bàn điều kiện.

“Các người không có quyền tra tấn người khác. Là ai thuê các người hả? Hắn thuê bao nhiêu thì chúng tôi trả gấp mười lần. Lập tức thả chúng tôi ra!”

Lái xe đang sung sướиɠ xem đàn em đánh người, liền mất hứng nhìn Hiểu Khê.

“Cô em có vẻ am hiểu bọn này nhỉ? Còn biết có người đứng sau bọn này cơ đấy. Ở đây, anh đây là đại ca. Loại đĩ cao cấp như cô em chưa xứng để bàn điều kiện đâu.”

Mỗi lời nói là một câu sỉ nhục tát thẳng vào mặt Hiểu Khê. Sắc mặt cô ta xanh như tàu lá chuối, mắt đảo loạn ra phía cổng kho hàng. Kế hoạch khác xa sự tưởng tượng của cô ta.

Hiểu Khê biết trước vụ bắt cóc đêm nay nhưng không biết kết cuộc lại kinh khủng thế này. Cô ta thuê đám người từng cưỡng bức Vương Tiêu Tĩnh dàn dựng vụ bắt cóc để cho Diêu Tinh một bài học. Mục đích là làm nhục Diêu Tinh để cô không còn mặt mũi ở lại Lưu gia, tự chủ động ly hôn.

Cô ta bỏ hai triệu thuê người bắt cóc, dự tính đòi Bác Văn tiền chuộc là hai mươi triệu. Hai bên chia đôi, sau đó đường ai nấy đi.

Đám người được cô ta trả tiền thuê thực hiện vụ bắt cóc hiện tại có mặt trong đám đàn em nhưng bọn chúng tỏ ra không quen biết cô. Thời điểm gã lái xe nói tiền chuộc sáu mươi triệu là cô ta đã linh cảm mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.

Hiện tại lời sỉ nhục của gã lái xe đã nhắc nhở Hiểu Khê. Cô ta không thể lộ việc bản thân dính dáng đến đám bắt cóc.

Hiểu Khê mím chặt miệng, đau khổ nhìn Bác Văn bị tra tấn trước mặt. Hiểu Khê yêu người đàn ông này nhưng sinh mạng của cô ta quan trọng hơn. Bác Văn sẽ gϊếŧ cô ta nếu biết chuyện. Con trai của cô ta sẽ không được thừa hưởng tài sản của Lưu gia.

Tiếng roi đánh người vẫn vang lên trong kho hàng.

Việc Hiểu Khê dám đứng lên lớn giọng với đại ca làm đám đàn em nổi giận. Một gã đi đến tát cô, tiện thể đánh Vương Lệ và Diêu Tinh.

Gã béo vốn có hứng thú với Diêu Tinh liền tranh thủ tham gia, muốn xé áo cô để giở trò đồϊ ҍạϊ .

Tuy Bác Văn bị đánh đau nhưng anh không rên lấy một tiếng. Anh là bác sĩ nên biết vết thương ở tay đã chạm đến dây chằng, khả năng cánh tay bị hỏng là rất cao. Nhưng anh không thể chịu thua đám khốn thấp hèn này.

Đột nhiên, khóe mắt anh nhìn thấy Diêu Tinh bị gã béo giở trò, sự bình tĩnh của anh bị bẻ gãy.

Anh hét lớn, gồng tay lấy sức bật chân lên cao. Vật sắc nhọn được giấu kín giữa ngón chân chém mạnh vào sợi dây thừng. Bác Văn rơi xuống đất trong tiếng chửi rủa của gã lái xe.

Anh như con dã thú phát điên, nhảy bật lên cao, đá vỡ cằm hai người gần nhất. Anh lao thẳng đến chỗ Diêu Tinh, húc bay gã béo.

Cơ thể đầy máu che phủ lên người Diêu Tinh, giọng nói hổn hển vì hụt hơi ngay bên tai cô.

“Đừng sợ! Tôi ở đây. Tôi sẽ bảo vệ em.”

Máu từ tay anh chảy ròng ròng trên mặt Diêu Tinh. Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô.

Gã lái xe nổi điên, quát đàn em.

“Gϊếŧ thằng chó đấy cho tao. Chặt cụt hai tay nó! Tao muốn nó vĩnh viễn không thể cầm dao mổ.”

Cằm gã bị Bác Văn đá vỡ vụn nên giọng nói ngọng nghịu khó nghe.

Đám đàn em nhận lệnh đồng loạt xông về phía Diêu Tinh. Giữa tiếng chân người rầm rầm, cô nghe thấy tiếng cửa kính vỡ.

Hàng loạt người đu dây, đạp cửa sổ kho hàng nhảy vào trong.

Có tiếng khóc nấc của Vương Lệ vang lên. “Là đám vệ sĩ trong nhà. Chúng ta được cứu rồi.”