Chương 88: Bắt cóc

Thông báo của Diêu Tinh làm người trong xe kinh hãi. Hiểu Khê nhìn ra phía sau rồi lắc đầu trấn an Vương Lệ.

“Có thể là cùng đường thôi. Mẹ đừng lo lắng.”

Vương Lệ gật đầu rồi trừng mắt với Diêu Tinh. “Cô chỉ được cái thần hồn nát thần tính.”

Bà ta đập tay vào ghế lái xe, thúc giục.

“Anh chạy nhanh lên đi!”

“Vâng thưa bà.”

Xe tăng tốc trong im lặng. Chiếc xe đen phía sau đuổi theo, kiên trì giữ một khoảng cách nhất định. Diêu Tinh lặng lẳng quan sát tình huống qua kính chiếu hậu. Ngay cả Vương Lệ vừa được Hiểu Khê vỗ về trấn an cũng nhận ra tình huống không đúng. Bà ta la lớn.

“Chúng ta đang ở đâu vậy? Tại sao đoạn đường này vắng xe cộ thế này? Có phải anh đi nhầm đường không hả?”

“Chúng ta đang đến nơi cần đến, thưa bà.” Lái xe mỉm cười, cung kính đáp.

“Cái gì?” Vương Lệ quát thét hỏi lại.

Chiếc xe đen phía sau đột ngột phóng lên chạy song song, húc mạnh vào xe làm lời quát thét của Vương Lệ vỡ vụn.

“Kéttt.”

Xe lao thẳng lên vỉa hè, đâm vào gốc cây cổ thụ. Mui xe móp méo, khóc bốc nghi ngút. Người trong xe ngã ngả nghiêng. Diêu Tinh ngồi ghế lái phụ may mắn có đai an toàn giữ cơ thể cô không lao vào kính xe phía trước.

Cửa xe bị mở ra từ phía ngoài cùng tiếng ra lệnh hung ác.

“Tất cả xuống xe!”

“Các người là ai? Buông tôi ra!”

Hiểu Khê và Vương Lệ giãy giụa nên ăn tát vào mặt.

Diêu Tinh nhanh nhẹn ra khỏi xe, hai tay giơ cao. “Tôi nghe lời, đừng đánh, đừng đánh!”

Thái độ ngoan ngoãn hợp tác cứu cô khỏi một cái tát đau rát.

“Chú Bách! Cứu chúng tôi với.” Vương Lệ gào thét về phía lái xe rồi trợn to mắt nhìn lái xe riêng đang được một người lạ mặt cung kính châm thuốc.

Lái xe và bảo vệ trong nhà là được Bác Văn tuyển chọn từ nơi cho thuê vệ sĩ chuyên nghiệp. Cơ thể gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt chữ điền vốn chân chất, hiền lành, lúc này trở nên dữ tợn và tàn nhẫn.

Vây quanh xe ô tô là ba chiếc xe màu đen, từ trên xe đi xuống bảy tám người với bộ dạng bất lương, bặm trợn. Bọn chúng khom lưng cung kính chào hỏi lái xe.

“Chú… kẻ phản bội…” Vương Lệ run rẩy chỉ tay vào mặt lái xe.

Hiểu Khê hoảng hốt bịt miệng, kéo tay bà ta xuống, lắc đầu ra hiệu.

Lái xe quét mắt nhìn Diêu Tinh đứng cô độc một bên ngoan ngoan cúi đầu và hai mẹ con Vương Lệ ôm nhau. Gã hất đầu ra lệnh.

“Đưa chúng đi!”

Ba người bị bịt mắt, nhét vào xe. Đến thời điểm này, mọi người đều biết bản thân đã bị bắt cóc, không ai dám nói sai để chọc tức kẻ xấu.

Xe chạy rất lâu, từ đường bằng phẳng đến đường xóc nảy, cuối cùng dừng lại ở một kho hàng bỏ hoang bẩn thỉu.

Ba người bị ném xuống sàn kho đầy bụi đất.

Vương Lệ nhỏ giọng thì thầm. “Bọn chúng lấy mất điện thoại của mẹ rồi. Điện thoại của hai đứa thì sao?”

Hiểu Khê là người bình tĩnh nhất, giọng cô ta đủ lớn để đám người xấu nghe thấy.

“Mẹ đừng lo lắng! Đám người này bắt cóc cũng chỉ vì tiền. Chúng ta sẽ được thả ra nếu thỏa mãn điều kiện của chúng.”

“Cô em thông minh đấy.” Lái xe đột ngột ngồi xuống trước mặt Hiểu Khê. Gã cợt nhả vỗ vào mặt cô ta.

“Cô em không những xinh đẹp mà còn rất thấu tình đạt lý. Thảo nào có thể leo lên giường ông chủ, thành công mang thai cháu đích tôn của Lưu gia. Mùi vị của loại đĩ cao cấp này chắc chắn rất ngọt nước.”

Thái độ của lái xe cho biết gã đã nắm rõ mọi thông tin trong Lưu gia. Lời khen mỉa mai như cái tát vào mặt Hiểu Khê. Mặt cô ta trắng bệch, hai tay nắm chặt để kiềm chế những lời khó nghe.

Vương Lệ thấy Hiểu Khê bị sỉ nhục, liền hung hăng đánh vào người lái xe.

“Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu vào mặt con dâu tôi!”

“Chát.”

Cái tát nảy lửa đánh Vương Lệ ngã xuống sàn. Một bên mặt bà ta hằn dấu tay, khóe miệng chảy máu. Hiểu Khê sợ hãi che kín người Vương Lệ, van xin tha mạng.

Lái xe phun nước bọt xuống đất rồi rút điện thoại ra.

“Đợi tao lấy xong tiền sẽ cho người chơi nát loại đĩ chúng mày.”

Hiểu Khê và Vương Lê ôm nhau chặt cứng.

Diêu Tinh vẫn ngồi co ro phía sau, không làm ra bất cứ hành vi ngu xuẩn nào. Cô phát hiện gã lái xe đang cầm điện thoại của cô. Như vậy có thể biết người gã muốn liên lạc là ai.

Đúng như cô suy đoán, lái xe gọi điện cho Bác Văn.

Bác Văn sau khi tan làm, đã đến thẳng văn phòng luật sư để tiến hành chuyển tài sản sang tên Diêu Tinh. Anh biết tối nay cô có buổi học nên không đưa cô đi cùng. Bởi vì tài sản đứng tên anh phần lớn là bất động sản khiến thủ tục khá rắc rối. Kế hoạch đi đón Diêu Tinh tan học với bó hoa hồng cũng bị phá sản làm tâm trạng anh trở nên cáu kỉnh.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên ầm ĩ. Là nhạc chuông cài riêng cho Diêu Tinh.

“Em tan học chưa? Tôi qua đón em.”

“Viện trưởng Bác Văn thật tình cảm với vợ! Anh nhớ mang theo năm mươi triệu khi đón vợ nhé.”

“Cái gì? Anh là ai? Tại sao cầm điện thoại của vợ tôi? Lập tức đưa máy cho em ấy!”

Điện thoại tắt máy. Bác Văn liên lạc lại nhưng không được. Anh không hề biết chiếc điện thoại đó đã bị đập vỡ ngay sau khi cúp máy.

Bác Văn lập tức gọi điện cho vệ sĩ riêng, ra lệnh tìm kiếm tung tích Diêu Tinh.

Chuông điện thoại đột ngột kêu vang. Là số của Hiểu Khê.

Anh nhớ đến lời cuối cùng của đối phương nên hít sâu để giữ bình tĩnh.

Vẫn là giọng đàn ông ồm ồm vang lên khi điện thoại kết nối.

“Nếu anh dám báo cảnh sát thì chuẩn bị ba cái huyệt chôn người đi. À, bốn huyệt chứ nhỉ. Không biết đứa nhỏ trong bụng tình nhân bé bỏng của viện trưởng Bác Văn có được chôn riêng không?”

“Tôi đồng ý cho anh năm mươi triệu.”

“Viện trưởng Bác Văn thật dứt khoát. Tôi thích!”

“Tôi muốn nhìn thấy người nhà của mình.” Bác Văn vừa bình tĩnh nói chuyện, vừa gõ phím trên máy tính, truyền tin cho thuộc hạ định vị vị trí của điện thoại Hiểu Khê.

Cuộc gọi chuyển sang hình ảnh. Bên trong màn hình là Hiểu Khê quỳ trên sàn, mặt cô bị người bên cạnh bóp chặt, dí sát vào camera. Camera đã được điều chỉnh để không thu được kẻ bắt cóc. Bọn chúng kéo camera ra xa, thu vào hình ảnh Vương Lệ đang khóc nức nở với hai bên mặt sưng đỏ.

Bác Văn vừa muốn nói chuyện thì camera chuyển góc độ, lia đến cảnh Diêu Tinh ngồi nghiêng trên sàn, có một gã béo đang sờ soạng eo và đùi cô. Cô bịt chặt miệng, nước mắt rơi lã chã.

“Bỏ tay thối của mày ra! Không được đúng đến em ấy!”

Camera rung lên dữ dội sau tiếng quát của anh. Màn hình tối đen như bị ném xuống đất. Từ trong điện thoại vang lên tiếng đấm đá cùng tiếng phụ nữ hét chói tai.

Bác Văn không nhìn được tình huống bên kia khiến tâm trạng anh hoảng loạn. Anh nắm chặt điện thoại, gào lớn van xin, quên luôn cả việc phải truyền lệnh cho vệ sĩ.

“Dừng tay! Dừng tay! Tôi sẽ cho thêm tiền, không được đánh người.”

Tiếng ồn im bặt. Camera được điều chỉnh. Vương Lệ, Hiểu Khê và Diêu Tinh ngồi song song cùng nhìn vào camera.

Ánh mắt Bác Văn tập trung vào cơ thể lành lặn của Diêu Tinh.

Không có vết thương. Quần áo nghiêm chỉnh. Thật tốt!

“Bởi vì đám phụ nữ của anh ngu ngốc đánh người của bọn tôi nên số tiền tăng lên sáu mươi triệu. Anh có ba tiếng để chuẩn bị. Sau ba tiếng, tôi sẽ gửi địa chỉ giao tiền nhận người. Nhà và bệnh viện của anh đều có người của tôi canh giữ. Nếu anh dám báo cảnh sát thì đây là lần cuối được nhìn thấy đám người này.”

Một bàn tay chộp lấy tóc Diêu Tinh, cưỡng ép cô ngửa mặt nhìn vào camera. Đôi mắt đỏ hoe rơi nước mắt vì đau, làm tim Bác Văn thắt lại. Anh gầm lên giận dữ.

“Được. Tôi đồng ý!”