Chương 87: Tôi nghĩ em là người vợ có toàn quyền với tài sản của chồng

Khuôn mặt Bác Văn xuất hiện trong tầm nhìn của Diêu Tinh. Nước mắt của cô không cách nào dừng được.

Chiếc khăn thơm mùi bạc hà lau khóe mắt cho cô.

“Em gặp ác mộng à? Tôi ở đây, đừng sợ.” Một nụ hôn dịu dàng hạ xuống trán cô, di chuyển dần đến đôi mắt mọng nước.

Mùi thuốc lá đặc trưng từ người anh truyền vào mũi Diêu Tinh làm cô cau mày, nghiêng đầu né tránh.

“Tôi đang ở đâu vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Em không nhớ gì à? Các cô y tá xấu tính bắt nạt em, may là tôi đến kịp. Kết quả kiểm tra vùng bụng thì không có gì bất thường. Em thử nhớ lại xem có ai đánh vào bụng em không? Bây giờ em có thấy đau ở đâu không?”

Diêu Tinh không thể nói do sáng nay cô dậy sớm nên buồn ngủ, ngủ quên trong khi bác sĩ khám bệnh.

“Có lẽ trong lúc Hiểu Khê đυ.ng vào người tôi, tay cô ấy đập vào bụng, trúng ngay vết thương cũ thôi. Không có gì đâu.” Diêu Tinh thản nhiên nói dối bởi vì cô biết đoạn hành lang đó không có camera.

Bác Văn trầm mặc lau nước mắt cho cô. Sự trốn tránh của anh làm Diêu Tinh thấy nực cười, anh quan tâm cô nhưng cũng không thích cô nói xấu Hiểu Khê.

Cô chủ động chuyển đề tài.

“Vết thương cũ tái phát khiến tôi mơ thấy chuyện lúc nhỏ.”

Bác Văn hôn mu bàn tay cô như một lời cổ vũ.

“Hóa ra cô bé kia là con trai. Cũng chỉ tại tóc cậu ta xoăn, mắt to tròn, làn da trắng hơn cả tôi nên tôi hiểu lầm giới tính.”

“Làm sao em biết giới tính của cậu bé đó?”

“Tôi tình cờ thấy cậu ta tè bậy ở gốc cây… Á, đau. Anh nắm tay tôi đau quá.”

“Xin lỗi! Xin lỗi em!” Bác Văn áp tay cô vào mặt anh, dụi dụi sườn mặt như một con mèo làm nũng với chủ nhân.

Diêu Tinh khụt khịt mũi không vui, tiếp tục tự hỏi.

“Không biết bây giờ cậu ta trưởng thành thế nào rồi? Cậu ta có ngoại hình xinh đẹp hơn các bạn trong trại trẻ mồ côi, lại không phải là trẻ mồ côi, chắc chắn sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn chúng tôi. Thật mong hạnh phúc đến với cậu ta!”

“Em có ông nội, có bố mẹ, và bây giờ có tôi. Em không phải trẻ mồ côi.”

“Ông nội mất vì bệnh. Bố mẹ qua đời vì tranh chấp quyền nuôi tôi. Tôi không phải trẻ mồ côi, tôi là người không có gia đình.”

Bác Văn chồm lên người cô, chống tay hai bên gối. Ánh mắt anh dịu dàng, nồng nàn yêu thương, giọng nói như ướp mật.

“Tôi là người thân, là gia đình của em. Diêu Tinh, tôi sẽ mang hạnh phúc dâng hiến dưới chân em.”

Diêu Tinh nhìn sâu vào đôi mắt thâm tình. Cô tự hỏi đây là người luôn đối xử tàn bạo với cô đố sao? Ánh mắt đau lòng của anh thật xa lạ.

Cô đan tay vào phần tóc sau gáy của anh, buồn bã nói.

“Anh đã có con với Hiểu Khê rồi. Tôi nào dám phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”

“Tôi sẽ chuyển hết tài sản cá nhân của mình sang tên em.”

Thông báo của anh khiến cô bật cười chua chát.

“Đây là cách anh đền bù để tôi chấp nhận dùng chung chồng? Anh vẫn nghĩ tôi là loại phụ nữ ham tiền à?”

“Không. Tôi nghĩ em là người vợ có toàn quyền với tài sản của chồng.”

Hai ánh mắt chạm nhau. Chân thành và quyến luyến hòa quyện làm không khí trong phòng bệnh trở nên ngọt ngào.

Bên ngoài cửa phòng, móng tay đã gặm sâu vào lòng bàn tay Hiểu Khê. Cô ta đến nhắc nhở Bác Văn về họp với các bác sĩ nổi tiếng, cuối cùng phải chứng kiến cảnh ghê tởm này.

Lời nói của Bác Văn như xé toạc tim cô ta.

Hiểu Khê cúi đầu nhìn bụng mình. Sự bạc bẽo của Bác Văn giúp cô ta hiểu đứa bé trong bụng không có nhiều tác dụng như mong đợi.

“Mình đã đi tới bước này, không thể bỏ cuộc được! Bác Văn, em biết anh thương hại chị ta. Người anh yêu nhất là em. Em sẽ giúp anh hiểu ai mới là người yêu thương anh thật lòng. Sẽ không có kẻ thứ ba nào chen vào tình cảm của đôi ta.”

Bởi vì vết thương nơi bụng không có vấn đề gì nên Diêu Tinh quay lại làm việc theo lịch trực. Vừa tan ca, cô nhận được điện thoại của Vương Lệ.

“Lập tức đến trung tâm thương mại trong thành phố!”

“Có chuyện gì vậy mẹ? Tối nay con có buổi học…”

“Tút. Tút. Tút.” Điện thoại cắt ngang, không cho cô nói xong lời từ chối.

Diêu Tinh không muốn nghe theo sắp xếp của người khác nhưng cô hiểu rằng để kế hoạch thuận lợi, cô nên tiếp tục làm một cô con dâu ngoan.

Diêu Tinh chạy đến điểm hẹn thì phát hiện Hiểu Khê đứng bên cạnh Vương Lệ. Gu thời trang của Hiểu Khê luôn theo trường phái tiểu thư đài các, hôm nay đột nhiên chuyển thành kiểu dáng đơn giản, dễ vận động làm Diêu Tinh nhất thời không nhận ra.

Hiểu Khê cười xấu hổ.

“Có phải tôi ăn mặc xấu lắm không? Tôi không dám đi giày cao gót vì lo cho an toàn của đứa bé.”

“Con đang có thai, làm sao đi giày cao gót được. Mặc kệ cô ta, không cần quan tâm.” Vương Lệ nắm tay Hiểu Khê, lườm nguýt Diêu Tinh.

“Con sợ anh Bác Văn chê con xấu.”

“Con dâu của mẹ không trang điểm cũng xinh đẹp gấp cô ta nghìn lần. Để mẹ mua mỹ phẩm dành cho người có bầu.”

Diêu Tinh quét mắt nhìn Hiểu Khê, tự hỏi hai người cùng tan ca giống nhau, tại sao cô chỉ kịp cởi bỏ áo y tá mà Hiểu Khê đã thay xong váy mới cùng làm tóc xoăn rồi?

“Còn đứng ì ra đấy hả?” Vương Lệ chống hông, quát Diêu Tinh. “Cô có nhanh chân lên không thì bảo. Hôm nay tôi gọi cô đến đây là để xách đồ. Chúng tôi muốn mua đồ sơ sinh cho bé yêu. Cô dám làm trễ nải công việc, coi chừng tôi bảo Bác Văn tống cổ cô ra khỏi nhà đấy.”

Mẹ chồng bắt vợ hợp pháp đi mua đồ sơ sinh cho con riêng của chồng, tình huống kệch cỡm này chỉ có Diêu Tinh mới được hưởng thụ.

Thời gian sau đó, Vương Lệ hào phóng vung tay mua bất cứ món đồ nào mà Hiểu Khê tỏ ra yêu thích.

Diêu Tinh có nhiệm vụ xác định đơn hàng, điền địa chỉ Lưu gia và xác nhận giờ nhận hàng. Sau hai tiếng làm ôsin, Diêu Tinh mệt mỏi nghe Hiểu Khê gợi ý.

“Con biết một cửa hàng chuyên bán nôi và cũi bằng gỗ nhập khẩu. Chúng ta đến đó xem thử, được không mẹ?”

“Con đã mệt chưa? Nếu mệt thì để hôm khác đi.”

Hiểu Khê ôm tay Vương Lệ, nũng nịu lấy lòng.

“Con chưa mệt đâu ạ. Chỉ cần nghĩ con tự tay chọn lựa đồ cho con trai là thấy hạnh phúc, bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến.”

Hai chữ “con trai” thành công đạt điểm tuyệt đối với Vương Lệ. Bà ta xoa bụng Hiểu Khê.

“Bác Văn thật có phúc khi gặp được con.”

Ba người lên xe đến địa chỉ do Hiểu Khê cung cấp. Diêu Tinh ngồi ở ghế phó lái, cố gắng thôi miên bản thân bị điếc, không cần nghe hai người phía sau mẹ con thắm thiết.

Xe càng chạy càng rời xa trung tâm thành phố, tiến về vùng ngoại. Diêu Tinh tò mò hỏi lái xe.

“Cửa hàng này nằm ở ngoại ô thành phố hả chú?”

“Đúng vậy, thưa cô.”

“Diêu Tinh, có phải cô chán đi mua sắm cùng mẹ con tôi rồi, phải không?” Hiểu Khê đột ngột hỏi to.

Qua kính chiếu hậu, Diêu Tinh thấy mắt cô ta rưng rưng như muốn khóc.

“Tôi chỉ muốn con trai của anh Bác Văn được sử dụng những thứ tốt nhất thôi mà. Tôi xin lỗi vì đã ép cô đi cùng, phí phạm thời gian quý báu của cô.”

“Thứ vô dụng như cô ta thì có việc gì để làm đâu. Cô ta đi theo phục vụ con và cháu trai của mẹ là đúng rồi. Cô ta còn làm dâu của Lưu gia thì đây là bổn phận của cô ta.”

Diêu Tinh không bị tác động trước lời mạt sát thậm tệ của Vương Lệ. Cô nghiêm túc hỏi.

“Hai người hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi chỉ muốn nói đến việc chiếc xe màu đen phía sau đã bám theo chúng ta từ khi ra khỏi trung tâm thương mại.”