Chương 85: Có phải em muốn ly hôn với tôi không?

Không ai giải đáp thắc mắc làm Diêu Tinh cáu kỉnh, đạp vào chân Bác Văn để trả thù. Anh gắp miếng sườn cừu vào bát cô, mỉm cười cưng chiều.

Sau khi biết bản thân có con, Bác Văn không tỏ ra vui sướиɠ như Vương Lệ, cũng không hờ hững làm Hiểu Khê đau lòng. Chính thái độ mập mờ của anh càng khiến Diêu Tinh chán ghét.

Trước giờ ngủ, Bác Văn không thấy Diêu Tinh trong phòng ngủ. Anh tìm thấy cô ở cửa phòng bếp.

“Nếu muốn uống sữa thì bảo người làm mang lên phòng. Em không cần tự mình xuống bếp lấy đâu.”

“Mẹ nói tôi phải mang sữa lên cho Hiểu Khê uống trước khi ngủ.”

Diêu Tinh mỉm cười yếu ớt. Chút buồn nơi mắt cô làm tim Bác Văn đau nhói. Anh giật cốc sữa, ngửa đầu uống cạn.

“Anh làm gì vậy? Sữa cho Hiểu Khê…”

“Đây là chuyện của người làm, không đến phiên em bận tâm.”

Giọng nói hung ác nhưng ánh mắt cưng chiều đã bán đứng tâm trạng Bác Văn. Diêu Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

“Em buồn ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Lên lấy áo khoác đi. Tôi đưa em đi dạo.”

Hai mắt Diêu Tinh sáng lên như đứa trẻ. “Tuyệt vời!”

Cô nhảy lên, chạy vọt về cầu thang rồi lại như con quay, chạy trở về phòng bếp. “Để tôi rửa cốc sữa, anh ra xe trước đi.”

Ngay khi tiếng chân xa dần về phía cửa, động tác rửa cốc lập tức dừng lại. Cô rút tờ giấy nhỏ trong túi áo, vo tròn ném vào thùng rác.

Chiếc cốc thủy tinh được rửa sạch sáng bóng đặt lên kệ.

Đèn phòng bếp tắt phụt, tối đen.

Bác Văn chọn xe mui trần, lái xe phóng ra ngoại thành. Diêu Tinh hờ hững nhìn cảnh vật hai bên đường ngày càng vắng vẻ, cô để mặc gió thổi tung mái tóc dài, chiếc áo khoác mỏng bay phần phần trong gió.

Tốc độ xe quá nhanh, không giống đi dạo.

Bác Văn im lặng lái xe. Diêu Tinh cũng không gợi chuyện. Cô muốn xem sự kiên nhẫn của người đàn ông này kéo dài được bao lâu.

Xe dừng trên con đường vắng lặng, một bên là hồ nước đen ngòm, một bên là khu công nghiệp mọc lên san sát, phía xa là bãi rác khổng lồ của thành phố.

“Một nơi thích hợp để gϊếŧ người hủy xác.”

“Em nói gì?”

Diêu Tinh giật mình lắc đầu. Hy vọng anh đừng biến lời nói đùa của cô thành sự thật.

Sự im lặng chết chóc kết thúc bằng câu hỏi của Bác Văn. “Em là ai?”

Cô ngẩn người không hiểu ý anh.

“Em không giống người vợ chung chăn gối với tôi. Đặc biệt là sau ngày em tự tử, em như biến thành người khác.”

“…”

“Trước đây, cô ấy dù bị đánh cũng chỉ biết cúi đầu khóc, bị sỉ nhục cũng chỉ dám câm lặng lau nước mắt, bị hãm hại cũng chỉ biết tự mình chữa trị vết thương. Cô ấy không biết về Đông Y, đến cả việc đơn giản của y tá cũng không hoàn thành được. Mặc dù cô ấy được sự ủng hộ của ông nội nhưng không biết lấy lòng hay lợi dụng để thu lợi ích về bản thân.”

“…” Quá khứ, thân thể này ngu xuẩn đến thế à?

“Hiện tại, tôi nói một câu là em cãi hai câu. Tôi đánh em một là em tát tôi hai. Em biết tên thảo dược, thích đến các hiệu thuốc Đông Y. Công việc của y tá giống như được em học tập từ đầu. Em như biến thành một người khác.”

Hóa ra là chuyện này. Diêu Tinh quan sát tỉ mỉ biểu cảm trên mặt Bác Văn, xác định anh chỉ nghi ngờ, chứ không có chứng cứ cô nhập hồn vào cơ thể này. Tự trấn an bản thân xong, Diêu Tinh đủng đỉnh trả lời.

“Người vợ chung chăn gối? Nghe tình cảm nhỉ! Tôi đang tự hỏi từ khi kết hôn đến bây giờ, số lần chúng ta chung chăn gối đếm đủ hai bàn tay không?”

“Em…” Bác Văn đập mạnh vào vô lăng, đèn pha ô tô nhấp nháy, còi xe kêu inh ỏi. Anh tắt còi xe, thở hắt ra, giọng nói nhuộm chút van xin.

“Em cứ phải làm tôi giận dữ thì mới thoải mái à?”

Diêu Tinh liếʍ môi, tự nhủ thầm không nên động vào con dã thú trong người anh. Tuy nhiên, cô vẫn cứng rắn nói thật lòng.

“Tôi là người vợ được chồng cắm cho ít nhất hai chiếc sừng trên đầu. Tình yêu làm tôi mù quáng, trở nên tự ti và hèn nhát, không dám sống thật với con người mình. Nhưng sau khi tôi từ quỷ môn quan trở về, tôi hiểu tình yêu chỉ là thứ nhảm nhí, nực cười do con người vẽ ra. Vứt bỏ tình yêu với anh khiến tôi trở nên mạnh mẽ. Tôi có năng lực, tôi có thể hoàn thành tốt những gì được giao phó.”

“Em yêu tôi.” Bác Văn vội vàng nói.

Diêu Tinh cười khúc khích, không hứng thú đáp lời.

Anh cũng nhận ra sự thất thố của bản thân. Anh hỏi.

“Có phải em muốn ly hôn với tôi không?”

“Hồng nhan tri kỷ của anh đã có bầu, anh hỏi tôi câu này có thừa quá không vậy?”

“Có phải em muốn ly hôn với tôi không?” Giọng Bác Văn lạnh đi.

“Khi nào tôi rút hết máu của anh thì mới ly hôn.” Biểu cảm trên mặt Diêu Tinh không chút thay đổi khi nói ra lời tàn nhẫn.

“Tôi muốn xem trong máu anh chứa thứ gì mà tàn ác với người vợ chung chăn gối này vậy? Chỉ có súc vật mới coi vợ là đồ chơi, thích thì làʍ t̠ìиɦ, chán thì đánh đập.”

Lời nói xem thường của Diêu Tinh như cú đấm vào mặt Bác Văn. Anh chưa từng bị xúc phạm nặng nề đến danh dự như vậy. Cơn giận cắn nuốt yêu thương cưng chiều. Bác Văn nhảy khỏi xe, đi vòng sang bên ghế phó lái.

Diêu Tinh hoảng sợ giữ chặt cửa xe, sống chết không mở. Nhưng cô quên đây là xe mui trần, anh lôi cô ra khỏi xe nhẹ nhàng như nhấc một con búp bê.

Cô bị đè úp xuống mui xe, đèn pha ô tô soi rõ cặp đùi trắng mịn khi Bác Văn thô bạo cởϊ qυầи cô. Nửa thân trên vẫn còn mặc áo nghiêm chỉnh, nửa thân dưới phơi bày trong không khí, trần trụi dưới ánh mắt đỏ ngầu giận dữ.

Làʍ t̠ìиɦ thô bạo là phong cách của Bác Văn. Diêu Tinh bị cưỡng bức nhiều lần nhưng chưa lần nào rút kinh nghiệm. Cô bị anh làm cho la hét, cổ họng khàn đau vì rêи ɾỉ.

Ánh đèn xe từ phía xa chiếu tới báo hiệu có ô tô sắp chạy qua đây. Cuối cùng, cô bật khóc van xin trong nhục nhã.

“Bác Văn, cầu xin anh dừng lại đi. Có xe đang đến. Tôi sai rồi… đau lắm… đừng đánh nữa… A… ừm… Bác Văn… đau mà…”

“Em là ai?” Câu hỏi vang lên trong hàng loạt cú thúc mạnh.

“Ư… là… vợ anh…”

“Em gọi tôi là gì?”

“Chồng ơi… em đau.”

Giọng Diêu Tinh sũng nước, ướŧ áŧ và yếu ớt nhưng lại thỏa mãn hư vinh trong lòng Bác Văn. Anh ôm cô lên xe, đặt cô ngồi dạng chân trên đùi vừa kịp tránh tầm nhìn của một chiếc xe tải phóng qua.

Diêu Tinh vùi mặt vào vai anh, thút thít cam chịu lần xâm chiếm thứ hai. Cơ thể cô lắc lư trong gió. Xe mui trần nên chỉ che được tới eo cô. Áo khoác bên trên xộc xệch, phồng lên bởi bàn tay to lớn đang vò nắn vòng một. Nửa thân dưới nhầy nhụa bẩn thỉu.

Cô bị anh làm đến lả đi, ngồi rũ trên ghế phó lái để mặc anh dùng giấy lau chùi hai đùi. Ánh đèn cao áp trên cao chiếu xuống khuôn mặt trắng bệch như đã chết của Diêu Tinh. Bác Văn bận bịu chỉnh quần áo cho cô nên không bắt được tia nhìn rét lạnh lóe lên trong đôi mắt mệt mỏi.

Bác Văn lái xe về Lưu gia, bế cô xuống xe.

“Bác Văn, anh đi đâu muộn vậy?” Hiểu Khê không tìm thấy Bác Văn trong biệt thự nên ngồi đọc sách trong vườn đợi anh. Vừa thấy xe anh phóng vào sân, cô ta liền vui vẻ đi ra đón. Nụ cười hạnh phúc tắt lịm khi cô ta thấy anh đang bế Diêu Tinh.

“Cô ấy làm sao vậy?”

“Em ấy mệt. Đừng làm ồn!” Bác Văn nhíu mày, tránh bàn tay Hiểu Khê nhưng vẫn không kịp. Chiếc áo khoác rơi xuống đất khi bị kéo ra.

Bộ dạng thê thảm của Diêu Tinh lộ ra. Chiếc quần bị Bác Văn xé rách nên không mặc lại được, chiếc áo xộc xệch lộ ra cổ và hai đùi phủ kín dấu hôn, lởm chởm các dấu răng rớm máu.

“Đêm rồi, cô cũng nghĩ ngơi sớm đi!” Bác Văn trừng mắt cánh cáo Hiểu Khê rồi ngông nghênh bế Diêu Tinh đi nhanh vào trong nhà.