Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 81: Hận thù cháy rực trong mắt Diêu Tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặt Bác Văn tối đen, ngọn lửa giận dữ hừng hực trong mắt anh, hơi thở nặng nề. Hai nắm tay siết chặt, vai gồng cứng như đang kiềm chế ham muốn tra tấn người trước mặt.

Diêu Tinh ngửa cổ lên cười lớn. Tiếng cười trong vắt, ngân nga kéo dài. Đến khi dừng lại thì nước mắt đã chảy ướt mặt cô.

“Anh cũng chỉ là thế thân mà thôi. Người tôi yêu tuyệt vời gấp anh vạn lần. anh ấy yêu tôi bằng sinh mạng, thương tôi bằng cả tấm chân tình, dùng cả đời để chăm sóc tôi. Và…”

Cô cười khúc khích, ánh mắt không giấu giếm khinh thường.

“Anh ấy làʍ t̠ìиɦ tuyệt hơn anh.”

Lý trí vỡ vụn. Dây thần kinh kéo căng đứt gãy. Diêu Tinh bị Bác Văn chộp cổ áo, ném lên vai. Anh vác cô như bao tải, hùng hổ đi về phía trước.

Diêu Tinh cố tình đánh vào vết thương trên lưng anh nhưng cũng không trốn thoát được.

Bác Văn vác cô đi rất lâu, rời khỏi con đường hoang vắng, nhà cửa dần dày đặc hơn. Đến một công viên, anh mang cô vào, quẳng cô xuống bãi cỏ êm mượt. Cô chưa kịp nhẹ nhõm thì bị anh xé rách quần áo, lật úp xuống và thô bạo xâm chiếm.

Diêu Tinh đau trợn mắt, gào thét chửi người. Hậu quả nhận lại là từng cái quật đánh vào mông. Anh coi cô như vật cưỡi, đè lên trên và điên cuồng vùi sâu trong người cô.

Hận thù cháy rực trong mắt Diêu Tinh. Cô gào khóc thật lớn, không sợ bị người khác nhìn thấy.

Cô khóc cho số phận thảm thương, khóc cho kiếp làm vợ nhục nhã, khóc cho sức lực phục nữ quá nhỏ bé.

Cô sẽ trả thù!

Cô sẽ đòi gấp mười, gấp trăm lần những gì đã nhận hôm nay.

Lời thề hạ xuống trái tim. Diêu Tinh khóc tức tưởi và bị anh xoay người, ôm lấy làm trong tư thế đứng. Cô dùng tay chọc vào vết dao chém trên lưng anh, nghiến răng xé mạnh. Ánh sáng óng ánh của Hắc Tinh tuôn ra trong đêm, đẹp đến đau lòng.

Cô khó thở và hôn mê ngay sau đó.

Bác Văn vẫn tiếp tục làm hơn ba mươi phút, đến khi cơ thể cô mềm nhũn, rũ xuống như cọng cỏ khô héo. Anh mới dừng lại, gọi điện cho thuộc hạ đến đón.

Diêu Tinh được đưa vào bệnh viện trong tình trạng chảy máu thân dưới. Bác sĩ run rẩy báo cáo kết quả sau khi kiểm tra.

“Vết thương bị xé rách đã được khâu lại. Cơ thể cô ấy không thích hợp làm chuyện kia. Ít nhất… ít nhất cũng phải nghỉ mười ngày.”

Bác Văn khoanh tay đứng cuối chân giường, không nói một lời.

“Còn, còn một chuyện ạ.”

“Nói!”

“Một xương sườn của cô bị cong vẹo. Đây là vết thương cũ. Tuy không tạo thành rắc rối trong sinh hoạt hàng ngày nhưng sẽ khiến cô ấy không chịu được các vận động mạnh và thô bạo trên giường. Chiếc xương sườn sẽ đâm vào các bộ phận khác khiến cô ấy cảm thấy đau đớn.”

“Vết thương cũ? Từ bao giờ?”

“Hơn mười năm.”

Bác Văn nhíu mày nhớ lại thân phận của Diêu Tinh. Anh phẩy tay đuổi bác sĩ rồi ngồi xuống bên giường bệnh. Khuôn mặt xanh xao gầy gò của cô làm anh thấy khó chịu, bức bối, cồn cào.

Tiếng thở nhỏ nhẹ yếu ớt của cô làm anh không chịu nổi, đứng bật dậy đi ra khỏi phòng.

Điện thoại kết nối, anh ra lệnh vào điện thoại.

“Tìm toàn bộ thông tin từ bé đến lớn của Diêu Tinh. Tôi muốn chúng có mặt trong phòng tôi chậm nhất là hai ngày.”

“Vâng, thưa ông chủ.”

Anh quay vào phòng, ngồi chờ Diêu Tinh truyền xong nước thì bế cô về Lưu gia.

Diêu Tinh tỉnh dậy vào ngày hôm nay và ngạc nhiên nhìn tờ giấy nhắn được chèn dưới cốc nước trên tủ đầu giường. Chữ viết khỏe khoắn, dứt khoát không giống chữ xấu xí của bác sĩ, Bác Văn phê duyệt cho cô nghỉ làm ngày hôm nay, cứ ngủ đến khi đói tỉnh. Anh đã dặn đầu bếp làm những ăn bổ dưỡng để bồi bổ sức khỏe cho cô.

“Giả nhân giả nghĩa!”

Diêu Tinh bĩu môi châm biếm, hoàn toàn không biết Bác Văn cũng không đến bệnh viện làm việc.

Hiện tại, Bác Văn một mình đi vào khu ổ chuột nằm ở phía Bắc thành phố. Những căn nhà lụp xụp làm từ gỗ và tấm tôn, vải bạt tạm thời làm cửa che gió, rác thải bừa bộn trên đường. Mùi hôi thối xông muốn nhức đầu. Bộ dạng thư sinh, quần áo hàng hiệu sạch sẽ của anh trái ngược với vẻ tồi tàn, bẩn thỉu của nơi này.

Vài ánh mắt săm soi chiếu qua khe cửa gỗ mục. Là người già mắt mọc cườm, là những đứa trẻ xanh xao, hốc hác ngơ ngác nhìn một thứ xinh đẹp chỉ có trên các biển quảng cáo lớn trên đường. Bác Văn không mảy may đồng cảm hay thương hại những mảnh đời khô cằn ở đây. Nhưng anh biết có người sẽ mủi lòng thương, mang toàn bộ tiền trong người trao tận tay những khuôn mặt khô đét không còn nhiệt tình sống kia.

Anh vẫn nhớ một lần lái xe đưa Diêu Tinh đến bệnh viện. Cô đã hét toáng lên bắt anh dừng xe giữa đường. Anh nghĩ cô muốn ăn bánh bao nóng hổi nên ném ví cho cô. Kết quả, đúng là cô mua bánh bao nhưng là cho hai ông lão ăn xin rách rưới ngồi vật vờ bên lề đường. Anh không để ý cô lấy bao nhiêu tiền trong ví, chỉ là suốt đoạn đường tiếp theo, anh không ngừng được việc quan sát vẻ tươi tỉnh trên mặt cô.

Ánh mắt dịu dàng đó không phải là giả dối. Chỉ cần cô không mở miệng nói những lời hỗn láo thì cũng khá dễ thương.

Bác Văn ném những suy nghĩ về Diêu Tinh ra khỏi đầu. Anh đang đứng trước căn nhà có cửa màu xanh rêu, tường bằng gạch thô.

Từ lúc anh dừng chân trước căn nhà này là các ánh mắt hiếu kỳ đi theo suốt dọc đường đã biến mất. Đây là nhà của gã có máu mặt nhất u ổ chuột. Không ai ngu ngốc dây dưa với gã.

“Ba Ngón, mở cửa! Tao biết mày đang ở bên trong.”

Không có phản hồi sau ba tiếng gõ cửa. Bác Văn đạp vào cửa, lặp lại câu gọi.

Không có lời đáp. Anh nhếch miệng, nheo mắt nguy hiểm, chân dài giơ lên đạp một cú thật mạnh. Cửa rung lên bần bật, cuối cùng rụng khỏi bản lề. Cửa đổ sập vào trong nhà cùng lúc tiếng la oai oái vọng ra từ bên trong.

“Thằng khốn nào phá nhà bố đấy hả?” Gã râu quai nón dẫn đầu đám côn đồ đêm qua lao ra với thanh gỗ to như cánh tay trẻ con.

Bác Văn nghiêng người tránh cú quật, tay anh thúc ngược lên trên. Gã râu quai nón gập người vì đau. Anh túm cổ gã, lên gối vào cằm. Gã ngã xuống đất với chiếc miệng đầy máu. Gã bò lùi về sau, miệng lắp bắp.

“Anh là ai? Tôi không quen. Tôi báo cảnh sát đấy…”

“Hừ! Côn đồ cũng muốn báo án cơ à?” Bác Văn cười khẩy khinh bỉ. Anh lầm lì đến gần, túm cổ áo gã, đấm liên tục vào tai và thái dương.

Gã râu quai nón gào thét chửi bới, cuối cùng khóc lóc rêи ɾỉ khi bị anh quật ngã xuống đất. Bụi bay mù mịt trong tiếng thét thảm thiết. Một cánh tay của gã đã bị bẻ gãy, lủng lẳng rơi bên người.

Bác Văn giẫm lên lưng gã, vỗ vỗ vào mặt.

“Là ai thuê bọn mày giở trò với cô gái kia?”

“Tôi không hiểu anh nói gì. Cầu xin anh tha cho tôi.”

Tau anh di chuyển đến cánh tay còn lại của gã, chậc lưỡi tiếc rẻ. “Mày không cần cánh tay còn lại hả?”

“Tôi nói, tôi nói.”

Bác Văn đứng dậy, dùng chân đá lật người gã ngửa ra. Lạnh lẽo ra lệnh.

“Nói toàn bộ những gì mày biết.”

Trong căn nhà tồi tàn của khu ổ chuột vang lên tiếng khóc rưng rức của đàn ông cùng một tội lỗi bị phơi bày dưới ánh sáng.

Bác Văn rời khỏi khu ổ chuột sau ba mươi phút. Anh còn hai ca mổ ngày hôm nay, anh sẽ về gặp Diêu Tinh sau khi hoàn thành công việc. Nhưng dự tính của anh tiến hành sớm hơn khi anh thấy Diêu Tinh trong bộ quần áo y tá.

Anh giữ chặt tay cô, lôi vào phòng làm việc, chất vấn. “Không phải tôi cho phép em nghỉ làm hôm nay rồi à?”
« Chương TrướcChương Tiếp »