Chương 77: Vấn đề ngủ sô pha

Hiểu Khê nhanh chóng mở điện thoại, lướt ngón tay tìm hiểu tin tức.

Diêu Tinh nhận ra đây chính là chiếc điện thoại màu đen cùng nhãn hiệu với điện thoại mới của cô. Hóa ra Bác Văn mua hai chiếc điện thoại là có lý do. Anh cố tình tặng vợ hợp pháp và tình nhân cùng một kiểu điện thoại là ý gì? Chút thiện cảm dành cho Bác Văn nhanh chóng tiêu tan.

“Sao lại thế này? Các tin tức đã biến mất rồi.”

Hiểu Khê la toáng lên làm Vương Lệ sáp đền gần.

“Những tin tức về việc Diêu Tinh ngủ với Tích đại thiếu gia đã bị thay thế bằng tin tức Bạch Uyển ngủ với Tích đại thiếu gia. Chuyện này là sao chứ?”

“Cháu… cháu cũng không biết.” Sắc mặt Hiểu Khê trắng bệch, lắp bắp không lên lời.

“Trong suốt buổi tiệc, Diêu Tinh chưa từng rời khỏi tôi nửa bước. Không hề có chuyện em ấy dây dưa với Tích Khang. Là ai to gan đưa tin nhảm nhí này lên mạng vậy? Và tại sao em lại nhận được tin này sớm nhất hả Hiểu Khê?”

“…Là một người bạn nhắn tin thông báo cho em… Em không có theo dõi anh đâu, xin anh đừng hiểu lầm.”

Hiểu Khê hoảng loạn nắm tay Bác Văn, nước mắt rơi lã chã rất đáng thương.

“Chính mắt mẹ cũng đọc được tin tức này trên mạng. Hiểu Khê không nói dối đâu.” Vương Lệ gật đầu khẳng định.

“Vấn đề là tin tức trên mạng không hề xảy ra ngoài đời. Chứng tỏ bài viết đã được lên bài sẵn, chỉ đợi khi bữa tiệc kết thúc là tung bài cho bên truyền thông. Tiếc rằng kẻ đăng bài chưa kiểm tra thực hư.”

Bác Văn điềm tĩnh phân tích tình huống, ánh mắt nhìn Hiểu Khê rét lạnh.

“Hiểu Khê, em thật thần thông quảng đại khi biết được chính xác thời gian xuất hiện bài viết đấy.”

Hiểu Khê lảo đảo suýt ngã trước lời mỉa mai.

Bác Văn khịt mũi lạnh lùng rồi đột ngột bế Diêu Tinh lên.

“Có phải em buồn ngủ lắm rồi không? Tôi đưa em lên giường ngủ sớm.”

Giọng nói cưng chiều của anh như cái tát giáng vào mặt Hiểu Khê. Cô ta ôm mặt khóc nức nở.

Ngay khi Bác Văn bế Diêu Tinh rời đi, Vương Lệ nổi giận đánh vào tay Hiểu Khê.

“Chỉ tại cô hấp tấp đọc những tin tức nhảm nhí trên mạng khiến Bác Văn hiểu lầm tôi. Thật ngu ngốc!”

Sự trở mặt của Vương Lệ là cái tát thứ hai giáng vào lòng kiêu hãnh của Hiểu Khê. Cô ta cầm tay Vương Lệ, thút thít van xin.

“Là tại con quá tin tưởng bạn bè xấu. Bác đừng giận con. Anh Bác Văn đã bị hồ ly Diêu Tinh mê hoặc rồi, bác đừng hắt hủi con mà.”

Nước mắt hối lỗi của Hiểu Khê nhanh chóng thu phục được Vương Lệ.

Tại phòng ngủ.

Bác Văn đi ra khỏi nhà tắm với chiếc khăn quấn quanh hông thì thấy Diêu Tinh loay hoay sắp xếp chăn gối trên ghế sô pha.

“Ồ? Anh tắm nhanh vậy?” Diêu Tinh ngạc nhiên hỏi rồi ôm quần áo tung tăng vào buồng tắm. Hiện tại cô rất buồn ngủ nhưng vẫn phải tắm rửa sạch sẽ. Cô không thích cơ thể ám đầy mùi đàn ông, rất ngứa ngáy khó chịu.

Thời điểm Diêu Tinh sảng khoái ra khỏi phòng tắm, liền không chút ngạc nhiên khi thấy phòng ngủ trống không.

“Chắc anh ta lại đến phòng làm việc rồi. Đúng là kẻ tham công tiếc việc.”

Diêu Tinh không nhận ra trong giọng chán ghét của mình xen lẫn tia thất vọng. Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha và nhảy bật lên.

“Sao ghế lại ướt thế này?”

Một chiếc gối và một phần đệm ghế bị ướt sũng.

“Vừa nãy đâu có bị ướt nhỉ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Cô nhìn chằm chằm trần nhà, xác định không phải do nhà dột nên đành tiu nghỉu đi lấy máy sấy tóc. Cô ngồi chồm hổm dưới sàn, vừa sấy tóc vừa sấy ghế sô pha, miệng ngáp ngắn ngáp dài.

“Cạch.”

Cửa bật mở, Bác Văn vào phòng với cốc sữa bốc khói. Anh đến bên ghế, nhìn cô rồi nhìn vết cháy đen trên ghế sô pha.

Diêu Tinh gãi mũi, xấu hổ thú nhận.

“Tôi thấy ghế bị ướt nên dùng máy sấy hong khô. Ừm, tôi cũng không biết làm sao mà sấy ghế thành cháy luôn mảng lớn thế này.”

“…” Bác Văn trầm mặc nhìn cô vài giây rồi nói. “Cháy rồi thì thôi. Mai mua ghế khác. Ghế sô pha trong phòng ngủ cũng nên đổi kiểu dáng mới.”

“Anh đổi loại sô pha lớn hơn nhé. Tôi thích ngủ lăn qua lăn lại, ghế càng rộng thì càng không sợ ngã xuống đất.”

“Chuyện đó để sau. Bây giờ em uống sữa rồi ngủ sớm đi. Thức ăn buổi tối bị nôn ra hết, đói rồi, đúng không?”

“Tôi không thích uống sữa. Không uống! Nếu anh không tức giận vì việc tôi làm cháy sô pha thì anh đi làm việc đi. Tôi muốn ngủ.”

Diêu Tinh phẩy tay như đuổi rồi.

Ly sữa bị từ chối đột ngột đổ nghiêng. Dòng sữa trắng chảy xuống ghế sô pha, ướt chiếc chăn và cái gối thứ hai.

“Anh bị khùng à?” Diêu Tinh đẩy mạnh vào người Bác Văn. La hét giận dữ.

“Trời đất ơi! Ướt thế này thì làm sao tôi ngủ hả trời? Không biết trong tủ còn bộ chăn gối nào nữa không… Á, anh làm cái gì vậy?”

Bác Văn bế cô đi xăm xăm về giường. Diêu Tinh vừa định túm tóc tát anh thì bị thô bạo quẳng xuống giường.

“Đau quá đi đồ vũ phu…”

Câu chửi bị nụ hôn cắn gãy. Môi và lưỡi của cô tê dại trong nụ hôn cục cằn, thiếu dịu dàng.

Cả một đêm, Bác Văn không cho cô nói bất cứ lời phản kháng nào ngoài tiếng rên nhỏ vụn. Anh làʍ t̠ìиɦ dịu dàng khi cô phối hợp, chỉ cần cô ương ngạnh kháng cự là động tác chuyển thành cưỡng ép thô bạo.

Ban đầu, Diêu Tinh còn minh mẫn để tìm cách chống cự nhưng sức lực dần kiệt quệ, cơ thể trở nên mềm nhũn yếu ớt, cô đành cam chịu, để mặc anh lật mình trái phải như miếng bánh tráng. Cô ngủ say khi cơ thể vẫn bị lắc lư lên xuống.

Sáng hôm sau, Diêu Tinh tỉnh dậy phát hiện sô pha trong phòng ngủ đã bị thay thế bằng tấm thảm lông dày, có thể lăn lộn bên trên mà không sợ ngã. Phong cách làm việc của Bác Văn nhanh và dứt khoát đến đáng sợ.

Bác Văn ăn mặc nghiêm chỉnh đi ra từ phòng tắm.

“Hai chân vẫn còn mỏi à? Có muốn tôi bế em xuống phòng ăn không?”

Cô hất bàn tay đưa đến, nguýt anh sắc lẻm rồi đi xuống tầng. Mặc dù thái độ của Bác Văn với cô không còn ác liệt và xem thường nhưng cô vẫn biết người đàn ông này chỉ đang nhất thời hứng thú với cơ thể mình.

Cô không tìm thấy tình yêu trong đôi mắt sắc bén sâu hun hút kia. Sớm muộn anh cũng chán cô như chán các cô tình nhân khác thôi.

Chưa đặt chân vào phòng ăn, Diêu Tinh đã nghe thấy giọng nói của ông nội Bác Tân.

“Cháu trai tôi không hợp với cô cháu gái quý giá của ông đâu. Chuyện thông gia đừng bao giờ nhắc lại lần nữa.”

Đối phương đáp lại gì đó khiến Bác Tân cười ha hả.

“Chúc mừng ông sắp làm thông gia với Tích gia nhé. Tài chính của Tích gia đủ sức kéo Bạch gia quay về thời kỳ hoàng kim đấy. Cháu Bạch Uyển không nên đánh mất cơ hội này.”

Bác Tân còn nói thêm nhiều lời khó nghe để chọc tức đối phương. Cuối cùng ông tắt điện thoại trong nụ cười sung sướиɠ.

Bác Tân thấy cháu trai và cháu dâu đứng ở cửa phòng thì rối rít vẫy tay gọi vào ăn sáng. Có vẻ quan hệ giữa Lưu gia và Bạch gia đã biến xấu. Bác Tân không ngần ngại thể hiện thái độ ghét bỏ Bạch Uyển khi biết chuyện xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật đêm qua.

Hiểu Khê và Vương Lệ im lặng dùng bữa sáng. Không ai tán đồng Bác Tân. Chỉ có Diêu Tinh ngại ngùng gắp thức ăn mời Bác Tân làm ông ta vui vẻ cho cô lì xì lớn. Cô biết chắc Bác Văn đã nhúng tay vào chuyện này. Không có bất từ tin tức nào nhắc đến Diêu Tinh bị bỏ thuốc.

“Hành vi của Bạch Uyển đúng là sỉ nhục danh tiếng tiểu thư trâm anh. So với Hiểu Khê xinh đẹp, biết đạo lý và hiểu lòng người của chúng ta thì Bạch Uyển đúng là vứt đi.”

“Bác, con còn nhiều thiếu sót, vẫn phải nhờ bác bảo ban nhiều điều hay lẽ phải ạ.” Hiểu Khê e thẹn nói.

Bác Tân bất ngờ xen ngang.

“Đúng rồi. Cháu Hiểu Khê, cháu tính ở lại Lưu gia đến bao giờ vậy?”