Chương 76: Suýt sảy thai

Sau khi được Bác Văn dùng cơ thể giải thuốc, Diêu Tinh đã tỉnh táo hơn nhưng cơ thể mềm nhũn không có lực.

Bác Văn bế cô lên tay trong tư thế ôm trẻ con.

“Chúng ta đi xem trò hay.”

Diêu Tinh nghiến răng nói.

“Có bắt được Tích Khang không?”

“Anh ta cũng chỉ là nạn nhân.”

“Hả? Cái gì? Ý anh là có người muốn hãm hại Tích Khang và tôi tình cờ trở thành con cờ để kẻ xấu lợi dụng.”

“Bộp.” Bác Văn vỗ lên mông cô như lời khen ngợi.

“Vợ tôi thông minh lên nhiều rồi đấy.”

“Chát.” Diêu Tinh tát vào mặt anh, cái tát nhẹ như đuổi ruồi.

“Mông đau, đừng có đánh chứ đồ khốn. Hứ! Anh phải bắt kẻ chủ mưu và đánh hắn bầm dập cho tôi.”

Bác Văn kéo tay cô, hôn vào lòng bàn tay. “Như em mong muốn.”

Sự xuất hiện của Bác Văn và Diêu Tinh làm đám đông hiếu kỳ.

Bác Văn là người thừa kế duy nhất của Lưu gia nhưng lại không kinh doanh, tự mở bệnh viện tư nhân, dùng thời gian ngắn nhất trở thành bệnh viện tư nhân tuyến đầu của của thành phố A. Danh tiếng của anh được các lão cáo già thưởng thức, được đám con cháu các gia đình quyền quý mang ra làm bài học răn dạy.

Hiện tại anh xuất hiện với một cô gái xinh đẹp trên tay làm nhiều người tò mò về thân phận cô gái. Có phải là tình nhân mới của kẻ thừa kế Lưu gia hay không?

Diêu Tinh chán ghét các ánh mắt phán xét của đám nhà giàu, cô vỗ vai Bác Văn, hối thúc anh đi lên trước xem trò vui.

Bác Văn mỉm cười cưng chiều, đi thẳng vào phòng, nhìn cảnh hỗn loạn bên trong.

Người làm trong Tích gia liên tục mời khách quý rời đi nhưng người ở đây đều có chức có quyền, không dễ chọc làm họ bất lực, không thể ngăn cản tin tức bị tuồn ra ngoài.

Bạch Uyển nằm co rúm trên giường, khóc lóc thương tâm. Nửa thân dưới cô ta chảy máu, đang được bác sĩ riêng của Tích gia thăm khám.

Tích Khang ngồi trên ghế, co ro trong chiếc áo choàng tắm. Anh ta ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Bà Tích vây quanh dỗ dành.

Ông Tích đứng bên cạnh với khuôn mặt đen như gan heo, thở phì phò tức giận.

Y Hoàng đứng hút thuốc bên cửa sổ, gương mặt bị khói thuốc che khuất hết biểu cảm. Hắn vừa thấy Diêu Tinh liền vui vẻ đi đến đón.

“Chị Diêu Tinh bị làm sao vậy? Chuyện xấu trong nhà dọa đến chị rồi phải không?”

Bác Văn dịch sang bên cạnh tránh được bàn tay vươn đến của Y Hoàng. Anh khó chịu nói.

“Em ấy đang mệt. Đừng làm ồn.”

“Tích gia chuẩn bị rất nhiều phòng nghỉ cho khách, chị Diêu Tinh có muốn tôi chuẩn bị phòng để chị nghỉ ngơi không?”

“Vợ chồng tôi đã dùng thử phòng nghỉ được chuẩn bị của Tích gia rồi. Rất tốt!”

Bác Văn cười khẩy, đáp trả gay gắt.

Hai gã đàn ông nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc chỉ người trong cuộc mới hiểu ám chỉ của đối phương.

Giọng nói của bác sĩ đột ngột xen ngang.

“Cô ấy có dấu hiệu sảy thai. Cần đưa vào bệnh viện gấp.”

“Cái… cái gì…? Trời ơi! Con tôi!” Bạch Uyển gào khóc thảm thiết. Cô ta bất ngờ đứng bật dậy lao về phía Tích Khang đang ngồi trên ghế sô pha.

“Tên khốn, trả con cho tôi.”

Bác sĩ và người làm Tích gia vội vàng giữ chặt Bạch Uyển.

Tích Khang sợ hãi nhảy xuống sàn, chui đầu vào gầm ghế sô pha, òa khóc sợ hãi.

Ông Tích vội vàng gào thét người mang Bạch Uyển đến bệnh viện, bản thân thì chạy đến lôi đứa con trai ngốc nghếch đang làm mất mặt Tích gia.

Y Hoàng thở dài, nhìn Diêu Tinh áy náy.

“Làm chị chê cười rồi. Hiện tại Tích gia có chuyện cần xử lý trước. Tôi đảm bảo lần gặp tới sẽ không để chị chứng kiến những chuyện bẩn mắt này.”

“Tốt nhất là đừng gặp!”

“Tôi tin bác sĩ Bác Văn sẽ không kiểm soát tự do kết bạn của chị Diêu Tinh đâu, đúng không?”

Giọng điệu ly gián của hắn làm Bác Văn cáu kỉnh. Hắn chạm đúng vào bản tính chiếm hữu độc đoán của anh. Anh trừng mắt, lời ít ý nhiều.

“Tích gia nên chuẩn bị lời giải thích rõ ràng cho chuyện xảy ra với vợ tôi đêm nay.”

“Tôi không hiểu ý của anh. Người bị chuốc thuốc đêm nay là anh trai tôi. Là cháu gái của Bạch gia xuống tay. Tại sao chuyện này lại liên quan đến chị Diêu Tinh nhỉ? Ồ, tôi có nên kiểm tra camera trong các phòng nghỉ không nhỉ?”

“Chết tiệt!” Bác Văn văng tục. Anh đã quên kiểm tra căn phòng kia có gắn camera hay không. Sự quyến rũ mê người của Diêu Tinh làm anh quá bất cẩn. Anh không thể để người khác thấy cơ thể của cô.

“Tôi sẽ không bỏ qua chuyện em ấy bị chuốc thuốc đâu.”

Bác Văn ôm Diêu Tinh, quay ngoắt người rời đi.

Y Hoàng nhướng lông mày hứng thú nhìn theo đến khi hai người biến mất khỏi cầu thang. Hắn hất đầu ra hiệu, từ bên cạnh hơn chục gã vệ sĩ mặc áo đen xuất hiện giải tán đám đông tò mò.

Ông bà Tích rối loạn vì đứa con trai lớn, mọi chuyện còn lại đều do Y Hoàng xử lý.

Diêu Tinh im lặng suốt quãng đường, đến khi ngồi trong xe mới rụt rè hỏi.

“Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không khí giữa anh và Y Hoàng không tốt lắm, sao vậy?”

Bác Văn liếc mắt nhìn chiếc áo choàng trượt khỏi vai cô, lộ ra một phần ngực phủ kín dấu hôn của anh. Ánh mắt anh tối lại khi dừng ở vết thương do Tích Khang gây ra.

Anh lặng lẽ chỉnh áo khác, cài đai an toàn rồi lái xe đi.

“Em bị bỏ thuốc để ngủ với Tích Khang. Tôi bị bỏ thuốc để ngủ với Bạch Uyển.”

“Anh cũng bị bỏ thuốc?” Diêu Tinh nhớ lại bộ dạng tỉnh táo chiếm hữu cô trong căn phòng kia, trông không giống người mất đi ý thức.

“Tôi đã giải xong thuốc kí©ɧ ɖụ© trước khi tìm được em.”

“…” Diêu Tinh trừng mắt tức tối. “Vậy tại sao anh không giải thuốc cho tôi hả?”

“Tôi thích bộ dáng em chủ động đòi hỏi và khao khát tôi. Nếu em thích thì lần sau chúng ta dùng thuốc trước khi làm.”

Diêu Tinh tức đến mức muốn cắn người nhưng cơ thể cô đã bị dày vò rất lâu, không đủ đánh người. Cô khoanh tay, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bộ dạng hờn giận của cô lấy lòng Bác Văn. Anh không đùa giỡn nữa, đủng đỉnh kể lại sự việc.

Anh ném Bạch Uyển và Tích Khang vào chung một phòng. Hai người phát sinh quan hệ. Điều nằm ngoài dự đoán của anh là Bạch Uyển có thai.

“Cha đứa bé là Y Hoàng.” Diêu Tinh cau mày, nói ra chuyện riêng của người khác làm cô không thoải mái. Nhưng sự việc ngày càng bất thường, cô cần phải cảnh giác hơn.

Bác Văn lâm vào trầm tư trước tin tức vừa nghe. Buổi đêm anh tìm thấy Diêu Tinh ở khách sạn do Y Hoàng thuê, Bạch Uyển cũng có mặt nhưng không khiến anh bận tâm. Có lẽ anh đã bỏ qua nhiều tin tức quan trọng.

Về tới Lưu gia, đón Bác Văn và Diêu Tinh là Hiểu Khê và Vương Lệ.

Vừa thấy mặt Diêu Tinh là Vương Lệ xông đến tát cô.

“Đồ lẳиɠ ɭơ! Cô vẫn còn mặt mũi vác mặt về Lưu gia hả? Lưu gia chúng tôi không chứa chấp loại con dâu ô uế như cô!”

Diêu Tinh ngã ra sau. Bác Văn ôm eo, giữ cô lại. Anh day day thái dương, mệt mỏi hỏi Vương Lệ.

“Mẹ! Có chuyện gì vậy? Đêm nay bọn con rất mệt, có chuyện gì thì để sáng mai nói chuyện.”

“Bác Văn, mẹ biết con kết hôn với Diêu Tinh là vì lời hứa của ông nội với ông nội của Diêu Tinh. Nhưng chuyện Diêu Tinh ngủ với đàn ông trong bữa tiệc sinh nhật Tích đại thiếu gia đã lan truyền khắp trên mạng rồi. Con lập tức ly hôn, phân chia ranh giới với loại phụ nữ dơ dáy này ngay! Lưu gia chúng ta không cần mang tiếng bởi thứ bẩn thỉu này.”

“Mẹ nghe chuyện này từ ai?”

“Là em nghe chuyện này từ bạn bè. Hiện tại trên mạng đã lan truyền tin tức Diêu Tinh thất thân với Tích đại thiếu gia tại bữa tiệc sinh nhật anh ta.” Hiểu Khê vốn đứng ngoan hiền bên cạnh, đột ngột lên tiếng.

“Em có thể cho tôi xem tin tức đó không?” Giọng Bác Văn vẫn điềm tĩnh.