Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 75: Diêu Tinh bị hạ thuốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diêu Tinh bị phục vụ đưa vào phòng nghỉ có giường đôi rộng lớn. Cảm giác bồng bềnh như đang ở trên mặt nước làm cô buồn nôn.

“Ọe…” Cô nhào nửa người xuống giường, ôm ngực nôn thốc nôn tháo. Nôn xong, cô thấy tỉnh táo hơn nhưng chân tay tê dại làm cô nằm vật ra giường, mắt hoa lên choáng váng.

Có bốn năm cái bóng trùm lên cô. Đầu chuếnh choáng khiến cô không nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

“Có chuyện gì vậy anh phục vụ? Sao tôi lại thấy đến bốn người vậy?”

Chân tay cô bị kéo ra bốn phía, một giọng nói lạnh lẽo đâm vào tai cô.

“Đưa hắn vào.”

Chuyện gì vậy? Cơ thể ngày càng nóng ran, đặc biệt ngứa ngáy ở nơi nhạy cảm làm Diêu Tinh rét run vì sợ.

“Buông tôi ra… tôi không đùa đâu… này… thả tôi ra…” Cô rêи ɾỉ đứt quãng, muốn khép hai chân lại nhưng bị người kìm chặt, cưỡng ép mở rộng.

Một cơ thể nặng ***** đè lên người Diêu Tinh. Cô trợn to mắt nhìn khuôn mặt phúng phính của Tích Khang, lắp bắp không lên lời.

Tích Khang nằm trên cơ thể Diêu Tinh với bộ dạng thê thảm, tóc rối xù, mắt rớm nước, mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch.

“Xé quần áo cô ta đi!”

Anh ta mếu máo xé váy Diêu Tinh theo mệnh lệnh. Động tác trúc trắc, vụng về làm trầy hết hai tay và cổ Diêu Tinh.

“Nóng, nóng quá, giúp tôi…”

“Thật vô dụng! Đến giúp hắn đi.” Mệnh lệnh đưa ra cùng lúc cơ thể to lớn của Tích Khang bị đá sang bên cạnh.

Diêu Tinh bị xé váy. Cơ thể lạnh lẽo nhưng vẫn không giảm bớt cảm giác nóng bức bên trong đã làm cô minh mẫn hơn. Cô gào khóc van xin.

“Làm ơn tha cho tôi. Các người tìm lầm người rồi. Tôi không biết các người là ai.”

“Chát.”

Cái tát thô bạo làm rách khóe miệng Diêu Tinh. Cô bật khóc vì sợ hãi.

Tích Khang bị ném lên người Diêu Tinh. Anh ta đã bị lột sạch quần áo, ánh mắt đờ đẫn chuyển thành đυ.c ngầu đầy ham muốn. Tiếng khóc của cô như dẫn đường cho anh ta, đôi môi đầy mùi rượu dụi khắp mặt Diêu Tinh. Bàn tay béo ú vụng về xoa bóp eo làm cô khóc nấc vì đau.

Bên tai là tiếng cười khả ố của những gã đàn ông xa lạ.

Tích Khang đột ngột cắn mạnh vai cô. Đau đớn làm Diêu Tinh tỉnh táo, nhìn rõ được mọi thứ xung quanh hơn. Có bốn người đàn ông cao lớn đứng ở bốn góc giường thản nhiên nhìn cô bị cưỡng bức.

“Được rồi, ra ngoài thôi.”

“Không xem đến cuối à? Cô ta chạy trốn thì ông chủ sẽ gϊếŧ chúng ta đấy.”

“Thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mới này sẽ khiến cô ta chỉ biết ngoan ngoãn nằm ngửa cho đàn ông chơi. Không cần lo lắng.”

“Đúng vậy! Tôi lo lắng chuyện phòng bên cạnh hơn. Dù sao gã bác sĩ kia cũng được huấn luyện đặc biệt. Sơ sẩy để hắn trốn là chúng ta không sống nổi qua đêm nay đâu.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt. Cửa phòng nhanh chóng sập lại. Đôi mắt vốn ngập nước của Diêu Tinh đột ngột mở lớn, cô dồn sức đấm mạnh vào thái dương Tích Khang.

Diêu Tinh lau vết máu trên ngực do anh ta tạo ra. Cơ thể run rẩy vì cảm giác khô nóng từ bên trong. Cô cần phải chạy khỏi đây trước khi thuốc kí©ɧ ɖụ© chi phối suy nghĩ và hành động. Cô không thể như con chó động dục mặc lũ đàn ông chơi đùa.

Tích Khang ngã xuống bên cạnh. Thuốc khiến cơ thể ục ịch di chuyển nhanh khác thường, anh ta bật lên vồ lấy cô. Diêu Tinh thúc đầu gối vào điểm quan trọng của đàn ông nhưng bị đống thịt núc ních nơi đó chặn lại. Cô rít lên, thụi khuỷu tay vào chính giữa khuôn mặt đầy thịt.

Tích Khang ngã xuống bên cạnh lần thứ hai với chiếc mũi đầy máu. Diêu Tinh chộp lấy đèn ngủ, nện liên tiếp vào đầu vào lưng anh ta. Chỉ đến khi cơ thể béo ú gục xuống mới làm cô run lẩy bẩy hỏi ra miệng.

“Anh ta chết rồi hả?”

Cô thử đẩy vai Tích Khang thì nghe được tiếng rên đau đớn.

Cô sợ hãi ném đèn ngủ, chạy về phía cửa phòng. Đèn ngủ bị đập nát khiến căn phòng tối đen, Diêu Tinh vấp vào quần áo vứt ngổn ngang trên sàn, ngã sấp xuống đất.

Cửa phòng bật mở làm tim Diêu Tinh thắt lại vì sợ.

Đồng bọn của Tích Khang đã quay lại. Cô sẽ bị bắt.

Đứng trước nguy hiểm, bản năng muốn sống làm Diêu Tinh gọi ra cái tên luôn tâm niệm trong lòng.

“Bác Văn, cứu em…”

Đèn phòng bật sáng làm chói mắt Diêu Tinh. Cô nhắm mắt, chân tay vùng vẫy khi bị ôm lên cao.

“Làm ơn tha cho tôi! Cứu tôi với! Cứu em… Bác Văn.”

Cánh tay đang ôm cô khưng lại một giây rồi siết chặt. Cô bị bế quay lại giường. Suy nghĩ sẽ bị cưỡng bức làm Diêu Tinh nhắm mắt gào khóc, không nhận ra động tác nhét cô vào chăn rất dịu dàng.

Cô cuộn tròn cơ thể như cam chịu chuyện sắp xảy ra. Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.

“Ném hắn sang phòng bên cạnh. Tăng liều thuốc cho bọn chúng. Sau đó dẫn toàn bộ người tham gia bữa tiệc chứng kiến tận mắt, nhớ chưa?”

“Vâng, thưa ông chủ.”

“Truy bắt bốn tên khốn và gã phục vụ cho tôi.”

“Vâng, thưa ông chủ.”

“Cút ra ngoài!”

Cửa phòng đóng lại. Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng rợn người.

“Không cần sợ! Tôi đuổi hết người ra ngoài rồi.”

Bác Văn xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Diêu Tinh, giọng nói vô thức cưng chiều, chính anh cũng không nhận ra.

Đôi mắt mờ hơi nước vì bị thuốc kí©ɧ ɖụ© chi phối khiến tầm nhìn của Diêu Tinh trở nên mông lung. Lý trí của cô đã lung lay, không còn làm chủ được ý thức. Côi nghe rõ lời nói của anh nhưng không hiểu anh nói gì.

Đôi mắt mời gọi người đến dày vò kèm theo tiếng thở dốc ngọt ngào như vặn xoắn lý trí của Bác Văn. Thuốc kí©ɧ ɖụ© trong cơ thể đã bị anh xử lý, hiện tại anh hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng tại sao đối diện với đôi mắt ướt sũng ngây thơ này, anh chỉ muốn buông thả bản thân vào ham muốn dày vò cô?

“Ưm…” Diêu Tinh vươn cánh tay trắng nõn ra khỏi chăn, vuốt ve đùi anh, nũng nịu nói.

“Nóng… giúp em…”

“Giúp thế nào?”

Bác Văn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô. Nếu một phát cắn xuống, chắc chắn rất ngọt.

Diêu Tinh chống tay ngồi dậy làm chăn trượt xuống, lộ ra cơ thể bị hấp nóng đỏ hồng. Cô quàng tay qua cổ anh, kéo xuống, đong đưa vòng một.

“Cắn nó… nóng lắm…”

Mặt Bác Văn áp vào ngực cô, toàn bộ hơi thở quanh mũi là mùi da thịt thanh mát. Giọng anh khản đặc.

“Tôi là ai?”

“… Là…” Diêu Tinh ưỡn ngực dụi vào mặt Bác Văn. Cảm giác khô nóng giảm mạnh khi cọ xát vào da thịt anh. Cơ thể cô lắc lư, nũng nịu trong vô thức. Cô không hề biết bản thân đang mời chào con dã thú đang kiềm chế du͙© vọиɠ nửa thân dưới.

“Ngoan, trả lời tôi. Tôi là ai?”

“… Là gã chồng khốn nạn dâʍ đãиɠ…”

Diêu Tinh bật khóc khi bị anh cắn mạnh đầu ngực.

Tiếng cười vừa tức vừa buồn cười vang lên trong phòng. Tích tắc tiếp theo Diêu Tinh phải dùng cơ thể trơn mịn lãnh trọn hậu quả khi đùa với lửa.

Dưới sự chi phối của thuốc kí©ɧ ɖụ©, cô sảng khoái phối hợp với Bác Văn làm rất nhiều tư thế. Việc cô chủ động mở cơ thể để anh đi vào đã lấy đi lý trí của Bác Văn.

Lần làʍ t̠ìиɦ này không tàn bạo, không dùng vũ lực để cưỡng ép nhưng cũng ép sạch sức lực trong cơ thể Diêu Tinh. Cô bị Bác Văn ăn sạch từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, và kết thúc trong tư thế cô ở trên, hai tay l*иg vào nhau, tóc mướt mồ hôi rồi rên lớn, cô đổ gục xuống vòm ngực rắn chắc của anh.

Bác Văn thích thú xoa bóp vòng ba đẫy đà căng nẩy của Diêu Tinh, híp mắt điều hòa lại hơi thở sau khi thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Tiếng gào khóc từ phòng bên cạnh truyền đến làm gương mặt hưởng thụ của Bác Văn biến đen.

Có tiếng gõ cửa. Bên ngoài là thuộc hạ trung thành.

“Mọi chuyện đã được an bài ổn thỏa ạ.”

Bác Văn liếc mắt nhìn đám đông nhốn nháo vây quanh cửa một căn phòng gần đó. Nụ cười nửa miệng nhếch lên đầy nguy hiểm. Anh quay về giường, mặc quần áo cho Diêu Tinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »