Chương 74: Bác Văn bị hạ thuốc

Sinh nhật Tích Khang, Tích đại thiếu gia diễn ra sau mười ngày. Vết mổ của hắn đã khôi phục hoàn hảo. Tích gia là nhà tài phiệt có tiền có quyền nên đã mời rất nhiều giới chức tham dự, trong đó không thể thiếu bác sĩ mổ chính và y tá có công phát hiện trạng bệnh bất thường của Tích Khang.

Đặc biệt, Bác Văn còn là người thừa kế duy nhất của Lưu gia, anh trở thành khách quý của bữa tiệc.

Trước đây, Hiểu Khê luôn là bạn nữ đi cùng Bác Văn tham gia các buổi xã giao. Nhưng Tích gia biết Diêu Tinh là vợ của Bác Văn nên cô ta đành cay đắng nhìn anh nắm tay Diêu Tinh đi dự tiệc.

Bác Văn đứng dưới cầu thang, choáng ngợp nhìn Diêu Tinh xinh đẹp trong chiếc váy được thiết kế bởi thợ may nổi tiếng thế giới. Thân áo cúp lộ ra gò ngực trắng ngần, khe ngực sâu hun hút như cướp mất hồn người đối diện. Thân váy là lớp vải bồng bềnh điểm các viên đá lấp lánh. Chiếc váy đặt may riêng tôn lên các đường cong quyến rũ của Diêu Tinh. Không ai ngờ y tá vô dụng lại có một thân hình cân đối và xinh đẹp như một nàng công chúa.

Diêu Tinh bước xuống bậc thang cuối cùng, nhẹ nhàng đặt tay vào tay Bác Văn, nháy mắt hóm hỉnh.

“Thế nào? Si mê tôi rồi à?”

Câu trả lời là một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay. Diêu Tinh hoảng hốt giật tay lại nhưng bị anh nắm chặt. Cô bĩu môi đáp lại ánh mắt lóe lên tia cười đùa giỡn của anh. Hừ! Gương mặt vốn lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ý cười đúng là dọa người.

Hai người vui vẻ đi ra xe, không hề biết Hiểu Khê đứng trong một góc theo dõi với ánh mắt đố kỵ, hận thù.

Bữa tiệc sinh nhật tổ chức ở tòa cao ốc sang trọng bậc nhất thành phố A. Diêu Tinh bị choáng ngợp bởi sự xoa hoa, phù phiếm. Cô hết nhìn đông nhìn tây như con ngốc khiến Bác Văn đen mặt véo mạnh eo cô để cảnh cáo.

Diêu Tinh bất mãn trừng anh.

“Anh có thể chú ý địa điểm và thời gian không? Xung quanh có rất nhiều người, anh bớt động tay động chân đi.”

“Ý em là hoan nghênh tôi động tay những lúc không có người ngoài hả?”

Diêu Tinh tức tối giẫm mạnh lên chân Bác Văn. Anh luôn thay đổi xưng hô, gọi cô thân mật khi bỡn cợt. Trong khi hành động của bản thân còn tàn bạo hơn ác quỷ.

Diêu Tinh mang một bụng giận dỗi đi lấy thức ăn.

Người tham gia bữa tiệc là các quý phu nhân, là các tiểu thư trâm anh thế phiệt, mọi người bận rộn mở rộng vòng bạn bè, không ai chú ý đến một y tá nhỏ, một cô vợ không được chồng coi trọng như Diêu Tinh. Cô thoải mái ăn uống theo ý thích.

Kết quả cảnh tượng trong một góc nhỏ làm cô chú ý. Tích Khang đang bị một nhóm công tử nhà giàu vây quanh. Ông Tích không truy cứu sự cố tiêm thuốc nhưng y tá và hộ lý đều bị thay đổi. Trừ Bác Văn là bác sĩ mổ chính, những người chăm sóc Tích Khang đều do ông bà Tích lựa chọn.

Diêu Tinh chưa gặp lại anh ta từ ngày hôm đó.

“Anh ta… khóc hả?” Cô nghẹn miếng bánh trong miệng, nhìn trân trối khuôn mặt phúng phính thịt của Tích Khang, sợ hãi nói ra nghi ngờ.

“Anh ta trở nên ngờ nghệch sau một lần ngã cầu thang. Bác sĩ nói chấn thương khó hồi phục. Khả năng cao sẽ ngớ ngẩn đến cuối đời.”

Giọng nói lạnh nhạt đột ngột vang lên sau lưng, Diêu Tinh bất mãn, trừng người đàn ông cao lớn, đẹp trai bước lên đứng song song với cô.

“Anh là ma à? Tại sao anh đi không có tiếng bước chân vậy?”

Bác Văn nhìn khóe miệng dính kem của cô, híp mắt không trả lời.

“Không phải anh ta vẫn bình thường khi ở bệnh viện hay sao? Tôi nói chuyện với Tích Khang rồi, có thấy đầu óc có vấn đề đâu.”

“Chuyện xảy ra sau khi ra viện. Đây là chuyện bình thường trong các gia tộc có nhiều con cháu.”

Diêu Tinh liên tưởng đến Y Hoàng, em trai Tích Khang. Mặc dù cậu ta hay nói nhảm linh tinh nhưng tâm địa không xấu. Cô gạt ngay suy đoán về tranh đoạt quyền thừa kế khỏi đầu.

Diêu Tinh hé miệng, liếʍ môi. Động tác của cô tự nhiên nhưng rơi vào mắt Bác Văn lại trở thành cố tình quyến rũ. Giọng anh trở nên nặng nề.

“Ăn nhiều đồ ngọt, coi chừng béo.”

“Anh thật khiếm nhã! Tôi béo thì liên quan gì đến anh hả?”

Bác Văn nghiêng người, thì thầm vào tai cô. “Béo quá sẽ làm em đau với tư thế đứng đấy.”

“Chát.” Diêu Tinh tát anh theo phản xạ.

Nhiều ánh mắt tò mò hướng về phía hai người làm cô đỏ mặt, cúi đầu. Tiếng cười khùng khục từ cổ họng Bác Văn dày xéo tai cô, cứ như có trăm nghìn con ong đang diễu binh qua lại.

Giữa chốn đông người, cô không dám gây chú ý; ở nơi chỉ có hai người, sức cô không chống nổi anh. Diêu Tinh trút giận vào thức ăn.

“Đừng uống say. Rượu trong các bữa tiệc này nguy hiểm hơn cô tưởng đấy.”

Bác Văn dặn với theo nhưng bị cô bỏ ngoài tai.

Hậu quả là cô trúng thuốc mê của kẻ xấu. Cô lảo đảo đi tìm phòng rửa tay để rửa mặt cho tỉnh táo thì bị một nhân viên phục vụ đưa đến phòng nghỉ cuối hành lang.

Trong khi đó, Bác Văn thận trọng không uống bất kỳ ly rượu mời riêng nào, anh chỉ uống rượu trên khay chung thì lại trúng thuốc mê dạng phun.

Một cô gái ăn mặc bốc lửa nồng nặc mùi nước hoa đυ.ng vào anh khi anh đi tìm Diêu Tinh. Anh cau mày khó chịu bởi mùi nước hoa ngọt lịm, chưa kịp tránh khỏi cô gái thì một bình xịt phun thẳng vào mặt anh.

Anh lắc đầu để giữ tỉnh táo. Cô gái kéo cổ anh xuống, vùi mặt anh vào bộ ngực hở hang. Anh nghe được tiếng phục vụ hỏi có cần giúp đỡ không?

“Làm ơn tìm giúp tôi số phòng 702. Chồng tôi uống say quá… Hự.” Cô gái ngã khụy bởi cú đấm của Bác Văn.

Anh bám tường để đứng vững, quét mắt nhìn hai nhân viên phục vụ cao lớn. Khuôn mặt bặm trợn cho biết họ không phải người lương thiện.

“Viện trưởng Bác Văn, ngài say đến mức đánh cả vợ mình. Xin hãy để chúng tôi giúp đỡ.”

Tại sao họ biết công việc của mình? Và cô gái này không phải vợ anh.

Một cú đánh quật mạnh vào gáy, mắt Bác Văn tối đen ngay sau đó.

Anh tỉnh lại trong tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ.

Sức nặng và da thịt mềm mịn không ngừng dụi vào ngực và cổ làm anh hất ngã người đang đè trên người mình.

“Chết tiệt! Đây là đâu?”

Căn cứ bố trí trong phòng thì đây là phòng khách sạn. Bên cạnh anh là một cô gái không mảnh vải che thân, cô ta đang cọ người vào chân anh, miệng không ngừng rêи ɾỉ van xin. Ánh mắt đờ đẫn cho biết đầu óc cô gái không còn tỉnh táo.

Mùi mồ hôi cùng mùi nước hoa quanh quẩn trong phòng làm anh choáng váng.

“Bốp.” Bác Văn tự đấm vào mặt để giữ được tỉnh táo.

Cô gái co người sợ hãi trước hành vi bạo lực. Nhưng thuốc kí©ɧ ɖụ© làm cô ta bò đến, liếʍ đùi anh. Hành vi mời chào làm anh ghê tởm, đá cô ta xuống giường.

Ánh mắt Bác Văn sáng lên thì thấy chai rượu màu nâu đỏ và hai cốc rượu trên nóc táp tủ đầu giường. Anh nhét miếng chanh trang trí trên thành cốc rượu vào miệng. Vị chua dập tắt ham muốn trong người.

Anh điều chỉnh đèn ngủ, ánh sáng lớn hơn soi rõ khuôn mặt của cô gái. Không phải cô gái đã xịt thuốc mê vào anh.

“Tạo sao lại là cô ta?” Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười tàn ác, mắt nheo lại nguy hiểm.

“Dám hạ thuốc Bác Văn này, thật giỏi!”

Anh tìm được điện thoại bên trong đống quần áo vứt vương vãi dưới chân giường.

“Định vị vị trí của tôi. Lập tức cử mười người đến đây.”

“Vâng, thưa ông chủ!”

Điện thoại vừa tắt thì có tiếng hét vọng lại từ bên kia bức tường khiến mặt anh xanh mét.

“Là Diêu Tinh!”