Chương 72: Bộ mặt thật bên dưới lớp da hào hoa, phong nhã

Y Hoàng thấy Bạch Uyển đứng trước cửa liền chạy nhanh đến ngăn cản.

“Bạch Uyển, buông chị Diêu Tinh ra. Cơ thể chị ấy đang bị thương, không chịu được sự thô lỗ của em đâu.”

“Anh… hai người thật sự cặp với nhau lén lút sau lưng tôi?” Bạch Uyển quát hỏi.

“Chuyện rất dài, tôi sẽ kể với em sau. Đừng làm ồn gây phiền phức.”

Thái độ thờ ơ của Y Hoàng khiến Bạch Uyển nổi giận. Cô ta tát Diêu Tinh làm cô ngã đập đầu vào cửa.

“Chị là đồ tồi!”

Y Hoàng giữ chặt tay Bạch Uyển ngăn cái tát thứ hai. Hắn chán ghét nói.

“Dừng ngay trò ghen tuông nhảm nhí này đi! Em đừng làm tôi thêm thất vọng.”

Bạch Uyển tổn thương ôm mặt khóc nức nở. Khách thuê phòng tò mò mở cửa lén nhìn. Người phục vụ luống cuống mời mọi người quay về phòng hoặc xuống phòng ăn bữa sáng.

Y Hoàng không bận tâm ánh mắt phán xét xung quanh, chỉ tập trung vào Diêu Tinh. Hắn ôm Diêu Tinh vào lòng, lo lắng kiểm tra đầu cô.

“Chị đau chỗ nào? Có cần khám bác sĩ không? Khách sạn có đội ngũ y tế đấy, để tôi gọi.”

Diêu Tinh choáng váng trước thông tin vừa nghe. Cô đẩy người hắn, dịch sang bên cạnh giữ khoảng cách.

“Không cần! Chỉ cần cậu cách xa tôi một chút là mọi chuyện ổn thỏa. Tích nhị thiếu gia, tôi rất biết ơn vì cậu cứu giúp nhưng tôi không muốn gánh tiếng xấu không thuộc về mình. Tích nhị thiếu gia có thể nói rõ chuyện gì đang xảy ra không?”

“Thật xin lỗi chị vì sự hiểu lầm này. Đây là Bạch Uyển, bạn gái cũ của tôi. Do cách chia tay của tôi chưa dứt khoát nên cô ấy luôn tìm cách gây rối và ghen tuông mù quáng với bất cứ cô gái nào ở bên tôi.”

“Em đã có thai, chúng ta không thể chia tay được.”

Bạch Uyển gào lớn trong tiếng khóc. Cô ta kéo tay Y Hoàng, áp lên bụng mình, hạ giọng van xin.

“Anh đừng bỏ mẹ con em, được không? Em sẽ nghe lời, chỉ cần anh đừng chia tay, em sẽ làm mọi thứ vì anh.”

“Em… em có thai?” Sự kinh ngạc trong mắt Y Hoàng xác định hắn không nói dối.

Diêu Tinh cũng giật mình khi biết cha đứa bé trong bụng Bạch Uyển là Y Hoàng.

Bạch Uyển theo sự ép buộc của ông nội, chủ động đề xuất kết hôn với Bác Văn. Y Hoàng không ngừng dây dưa đùa giỡn Diêu Tinh. Kết quả hai người này có một chân, đến đứa nhỏ cũng có rồi. Đúng là Trái Đất tròn.

Cô che miệng ho khan để gợi chú ý của mọi người. Bạch Uyển nắm chặt tay Y Hoàng, trừng mắt đề phòng Diêu Tinh.

“Tôi và Tích nhị thiếu gia không có quan hệ như cô nghĩ đâu. Tôi gặp cướp trên đường và được Tích nhị thiếu gia cứu. Bởi vì quần áo bị xé rách và bẩn thỉu nên cậu ta thuê phòng khách sạn để giúp tôi mua quần áo mới. Phòng thuê là phòng đôi, có cửa ngăn cách. Nhân viên phục vụ là nhân chứng chứng minh việc mua giúp quần áo là có thật.”

Y Hoàng nhíu mày không vui khi Diêu Tinh không gọi tên hắn.

Diêu Tinh nhấn mạnh từng chữ, giọng nói cương quyết và kiêu ngạo.

“Tôi là phụ nữ đã có chồng. Tôi không có ý định nɠɵạı ŧìиɧ, cũng không hứng thú cướp bạn trai người khác.”

“Đúng vậy! Vợ tôi rất chung thủy với chồng.”

Một giọng nói hống hách, tự mãn tiếp lời Diêu Tinh.

Bác Văn đột ngột xuất hiện. Dáng anh cao lớn, vai rộng, hông hẹp, chân dài, gương mặt nam tính lạnh lẽo, hung ác dọa vài vị khách thuê phòng.

Phản ứng đầu tiên của Diêu Tinh khi thấy anh là kéo vạt áo choàng tắm thật chặt. Ánh mắt Bác Văn tối đi, anh đến gần cô nhanh đến mức khó tin.

Cô bị anh dễ dàng bế lên bằng một tay. Cô hoảng hốt ôm đầu anh để khỏi ngã.

“Anh làm cái gì vậy? Thả tôi xuống!”

“Bộp.” Một cái vỗ mông nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Diêu Tinh đau trợn mắt. Nơi đó từng bị Bác Văn đánh đến sưng đỏ khi cưỡng bức cô trên xe.

“Ngoan, đừng để người ngoài cười chồng em không biết thương vợ.”

Bác Văn nhìn thẳng vào Y Hoàng, lạnh lùng nói.

“Cảm ơn Tích nhị thiếu gia đã giúp vợ tôi thoát khỏi hai tên cướp. Tôi sẽ gửi lễ cảm ơn đến Tích gia.”

“Anh định đưa chị ấy ra ngoài trong bộ dạng này à?” Y Hoàng mỉm cười lịch sự hỏi.

Bởi vì tư thế bế bằng một tay nên Diêu Tinh ngồi trên cánh tay chắc khỏe của Bác Văn làm vạt áo choàng tắm bị kéo rộng, lộ ra cặp đùi thon dài. Ai tinh mắt cũng thấy nhiều dấu răng rướm máu bên đùi trong.

“Tôi đặt mua quần áo mới cho chị ấy rồi. Để chị ấy thay đi.”

Nhân viên phục vụ vội vàng dâng gói quần áo bằng hai tay, đổi lại là cái liếc mắt khinh thường của Bác Văn.

“Vợ tôi chỉ mặc được quần áo do tôi đích thân lựa chọn.”

Diêu Tinh khịt mũi mỉa mai nhưng cô không lên tiếng vạch trần lời giả dối của Bác Văn. Cô hận anh và cũng không muốn nhận đồ của Y Hoàng. Hắn là người yêu của Bạch Uyển, cô không muốn có quan hệ với những người này.

Bác Văn ngông nghênh bế Diêu Tinh rời đi. Mặt anh cứng ngắc không chút biểu cảm trước ánh mắt săm soi của người xung quanh.

Y Hoàng híp mắt nhìn theo bóng lưng Bác Văn biến mất ở cầu thang. Bạch Uyển vẫn thút thít bên cạnh và nhân viên phục vụ luống cuống nhìn Y Hoàng xin chỉ thị.

“Mang rượu vào!”

Phục vụ cúi đầu đẩy xe thức ăn, sắp xếp thức ăn và rượu lên bàn rồi khom lưng ra khỏi phòng.

Y Hoàng ngồi tựa lưng trên ghế sô pha lớn, bình thản nhấm nháp rượu, không bố thí ánh mắt nào cho Bạch Uyển. Hắn uống đến cốc rượu thứ ba thì Bạch Uyển lao đến, quỳ gối bên chân hắn.

“Em sai rồi! Y Hoàng, anh đừng bỏ em.”

Hắn rót cốc rượu thứ bốn, lắc lắc chất rượu màu nâu làm nó sóng sánh dưới ánh đèn. Giọng hắn ngọt và cay nồng như loại rượu thượng hạng.

“Sai ở đâu?”

“Em không nên theo dõi hành tung của anh.”

“Hử?”

“Em… em không nên giấu anh chuyện có thai.”

“Choang.” Cốc rượu ném xuống sàn vỡ thành mảnh vụn, rượu chảy tràn đến bên chân Bạch Uyển. Cô ta rùng mình sợ hãi, dập đập liên tiếp xuống sàn.

“Em xin lỗi! Em sai rồi. Đừng đánh em, em đang có thai… cầu xin anh…”

Cơ thể nhỏ gầy run lập cập như con chó ướt nước bị chủ nhân vứt bỏ. Bạch Uyển quỳ bò dưới sàn, tư thế thuần phục hướng về chủ nhân. Phản ứng của cô ta chứng tỏ người trước mắt thường xuyên đánh đập cô ta.

Y Hoàng ngồi chễm chệ trên sô pha, như vị vua nhìn xuống nô ɭệ thấp hèn của mình. Hắn nâng cằm Bạch Uyển bằng mu bàn chân. Ánh mắt ác liệt nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước sợ hãi. Bộ dạng lịch sự, phong lưu, hào hoa hoàn toàn biến mất trên người Y Hoàng. Gương mặt hắn đã thay đổi thành người khác, không chút độ ấm trong mắt, không chút cảm xúc trong nụ cười.

Giọng hắn như ác quỷ từ địa ngục trở về.

“Diêu Tinh biết chuyện cô có thai không?”

“Không…”

Một cú đạp thúc thẳng vào mặt Bạch Uyển. Cô ta ngã lăn xuống sàn, rồi vừa ôm chiếc mũi gãy, máu chảy đầm đìa, vừa bò đến bên chân Y Hoàng.

“Dám há miệng khóc, tôi cắt lưỡi.”

Lời đe dọa lập tức có tác dụng. Bạch Uyển nhanh chóng kể lại chuyện Bạch Quý muốn kết thông gia với Lưu gia, chuyện xảy ra ở hiệu thuốc và nhà hàng dược thiện.

Y Hoàng càng nghe, ngọn lửa hứng thú trong mắt càng cháy rực. Việc Diêu Tinh phát hiện bệnh trạng của Tích Khang vẫn là điều bí ẩn. Hiện tại thêm chuyện Bạch Uyển có thai càng khẳng định Diêu Tinh có năng lực kỳ lạ.

Năng lực đó là gì? Tại sao bây giờ Diêu Tinh mới bộc lộ? Gã chồng lăng nhăng của cô có biết hay không? Hàng loạt ý xấu nảy lên trong bộ óc bệnh hoạn của Y Hoàng.

Hắn túm tóc Bạch Uyển, ép cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình. Hắn chơi chán khuôn mặt khóc lóc hạ tiện này rồi, đã đến lúc hủy hoại.

Hắn cười khùng khục, ra lệnh.

“Trong tiệc sinh nhật anh trai tôi, cô phải tìm cách lên giường với Bác Văn để hắn phụ trách đứa bé trong bụng cô.”

“Nhưng thai nhi đã được hai tháng rồi.”

“Thứ tôi cần là chuyện cô lên giường với Bác Văn trước sự chứng kiến của nhiều người.”