Chương 70: Sỉ nhục giữa đường

Diêu Tinh kinh ngạc nhìn hai người đàn ông đi vào phòng thẩm vấn.

Người lên tiếng đầu tiên là Y Hoàng, Tích nhị thiếu gia với trang phục lẳиɠ ɭơ. Áo sơ mi hoa vàng, quần vải màu xám, trên tay anh ta là chục túi giấy có logo hàng hiệu.

Người lên tiếng thứ hai là Bác Văn, ông chồng lăng nhăng vũ phu với chiếc áo blouse nghiêm cẩn cho biết anh vừa từ bệnh viện đến thẳng đây.

Cảnh sát thấy người đến là hai người không thể động vào, vội vàng đứng dậy tiếp đón.

Y Hoàng sảng khoái khoát tay nói.

“Không cần khách sáo. Tôi là nhân chứng chứng minh chị Diêu Tinh vô tội. Tôi ở bên chị ấy từ mười giờ đêm đến mười một giờ đêm.”

“Xin hỏi, hai người đã làm gì trong một tiếng đó?”

Đồng chí cảnh sát vừa đặt câu hỏi liền rùng mình ớn lạnh. Gã lén lút nhìn người đàn ông mặc áo blouse đang bắn ánh mắt gϊếŧ người đâm lỗ chỗ trên người gã. Gã chỉ thẩm vấn lấy lời khai theo quy trình thôi, có được không?

Y Hoàng lắc lắc túi xách vẫn cầm trên tay.

“Mua sắm đồ cho người đẹp chứ còn làm gì nữa. Chị Diêu Tinh kén chọn quá, hẹn hò cả buổi trời mà chỉ chọn được vài chiếc váy đáng yêu thôi này. Tôi muốn tiêu tiền cho người trong lòng cũng không có cơ hội.”

Bác Văn trừng mắt nhìn Y Hoàng, cáu kỉnh nói.

“Ăn có thể bậy, nhưng nói thì không được bậy. Đêm hôm khuya khoắt, vợ tôi sẽ không rảnh rỗi dạo phố với người lạ.”

Y Hoàng cười nửa miệng thách thức Bác Văn, rồi hắn nháy mắt với Diêu Tinh.

“Chị Diêu Tinh sẽ không làm tôi bẽ mặt đâu, đúng không? Bị từ chối tình cảm cũng đủ làm tim tôi đau thương vài tháng rồi. Bây giờ mà chị phủ nhận buổi hẹn là tôi thương tâm đến chết mất thôi.”

Tôi không hiểu cậu nói cái quái gì. Diêu Tinh nghẹn họng, không nói được lời phản đối. Đồng chí cảnh sát đang nhìn cô chằm chằm như hổ rình mồi. Bác Văn thì như con dã thú muốn nhai đầu cô.

Sự im lặng của Diêu Tinh như một sự thừa nhận.

Bác Văn tức giận bảo lãnh cho cô. Đồng chí cảnh sát không đồng ý nhưng chỉ bằng một cuộc điện thoại gọi cho cảnh sát trưởng thành phố cũng đủ làm mọi thứ nghe theo sắp xếp của anh.

Y Hoàng búng tay ca ngợi Bác Văn nhanh tay hơn hắn. Tại sao hắn không nghĩ đến việc uy hϊếp cảnh sát trưởng để cứu người chứ? Cũng chỉ tại hắn muốn xem phản ứng của Diêu Tinh khi bị đùa giỡn.

Hắn huýt sáo đi theo phía sau Diêu Tinh.

Bác Văn lôi Diêu Tinh xồng xộc ra khỏi đồn cảnh sát, tống cô lên ghế sau ô tô. Anh vừa đi vòng sang bên kia, chưa kịp kéo cửa ô tô thì đã thấy Y Hoàng ngông nghênh mở cửa bên chỗ ngồi của Diêu Tinh, đặt các túi giấy có logo hàng hiệu vào tay cô.

“Chị quên đồ này. Tôi hy vọng lần gặp sau sẽ được ngắm chị trong chiếc váy màu đỏ. Đêm nay chị rất xinh đẹp đấy.”

Diêu Tinh cau mày không vui trước sự đùa dai của hắn. Giọng cô nghẹn ứ bực bội.

“Cậu muốn gϊếŧ người không dao à?”

Y Hoàng cười lớn và bị Bác Văn nhào vào trong xe, đẩy mạnh ra khỏi cửa xe. Anh giật các túi giấy trên tay Diêu Tinh, ném tung ra ngoài. Tiếng gầm giận dữ vang vọng.

“Cút! Cấm cậu liên lạc với vợ tôi.”

Ô tô lao vυ"t đi, xả khói vào mặt Y Hoàng.

Không khí trong xe ngột ngạt dọa lái xe riêng sợ xanh mét mặt mày. Lái xe một đường đưa Bác Văn từ bệnh viện đến đồn cảnh sát, gương mặt đen thui nặng nề của anh dọa hắn suốt chặng đường đi. Hiện tại có thêm vợ ông chủ, không khí tăng phần lạnh lẽo làm lái xe khóc ròng trong lòng. Tại sao hôm nay ông chủ không đi loại xe có vách ngăn chứ?

“Xuống xe!”

Tiếng gầm giận dữ của Bác Văn chấn đinh tai lái xe, làm Diêu Tinh giật thót tim, rời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ xe.

“Rầm.”

Ghế tài xế bị anh đạp mạnh. Tiếng gầm lớn hơn. “Tôi bảo cút xuống xe!”

Xe phanh kít trên đường, lái xe vội vàng xuống xe, đứng co ro trên vỉa hè nhìn chiếc xe sang trọng lao vυ"t đi. Hắn than thở trong nước mắt.

“Tôi về nhà bằng cách nào đây ông chủ? Ví tiền của tôi vẫn để trên xe mà.”

Bác Văn không nghe thấy tiếng khóc của lái xe. Anh phóng xe với tốc độ kinh người. Diêu Tinh nhìn tốc độ xe, tự động bám chặt vào đai an toàn. Khuôn mặt căng cứng, ánh mắt hung ác của Bác Văn dọa cô ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám vuốt râu hùm.

“Két.”

Xe đột ngột dừng lại, bánh xe ma sát trên mặt đường bắn ra tia lửa. Xe xoay tròn theo quán tính, bánh xe phía trước lao lên vỉa hè rồi ngừng lại.

“Anh muốn chết sớm đấy hả?” Diêu Tinh đập trán vào ghế trước đau buốt, miệng mắng người theo phản xạ.

“Tối nay cô đi đâu?” Bác Văn lạnh nhạt hỏi.

Diêu Tinh đảo tròn mắt, đắn đo có nên nói thật với anh hay không.

“Tôi ghét nhất là kẻ nói dối.”

“Hừ! Tôi hẹn gặp Bích Liên ở quán trà.”

“Hẹn gặp làm gì? Không phải hai người ghét nhau à?”

“Tôi hẹn gặp là để xin lỗi vì không giúp được chị ấy chuyện công việc.”

Diêu Tinh giấu chuyện liên quan Hiểu Khê. Cô nghĩ với tình cảm mặn nồng giữa Bác Văn và Hiểu Khê, chắc chắn anh sẽ không tin cô ta là kẻ xấu.

“Uống trà xong thì cô làm gì?”

“Tôi đi dạo phố như đã khai với cảnh sát.”

“Chuyện mua sắm quần áo với Y Hoàng thì sao?”

“Thì là lời nói dối của cậu ta chứ sao. Đêm nay, tôi không hề gặp cậu ta.”

“Đêm nay không gặp tức là có gặp vào lúc khác, đúng không? Cô có thử quần áo do cậu ta chọn không? Ví dụ cái váy đỏ nào đấy.”

Diêu Tinh quan sát biểu cảm trên mặt Bác Văn, cô nghi ngờ hỏi.

“Anh ghen à?”

“Câm miệng và trả lời tôi!”

Tiếng gầm của ngang ngược của Bác Văn chạm đúng lòng tự trọng của Diêu Tinh. Cô gan lì thách thức.

“Cậu ta có mua quần áo cho tôi thì sao? Anh cặp bồ cắm sừng vợ thì đã bao giờ nghĩ đến câu ông ăn chả, bà ăn nem chưa hả?”

Bác Văn mở cửa rồi đóng sầm. Cô giật mình thon thót, cảnh giác nhìn anh mở tung cửa ghế sau và chui vào. Trực giác cảnh cáo nguy hiểm làm cô loay hoay mở cửa để chạy trốn nhưng không nhanh bằng anh.

Anh túm hai chân cô, kéo giật về phía mình. Diêu Tinh bị ép nằm ngửa trên ghế sau. Cô kinh hoàng đạp chân loạn xạ thì nhận ngay một cú đấm vào bụng. Cô phun nước trong dạ dày ra, mắt hoa lên bởi cơn đau nhức.

Bác Văn lầm lì cởϊ qυầи cô, kéo xuống cái roẹt.

“Anh phát điên cái gì vậy hả? Đây là ngoài đường đấy. Tôi cũng không phải gái điếm mà anh thích thì đè chơi, không thích thì đuổi.”

“Chát.”

Mặt Diêu Tinh lệch đi sau cái tát. Giọng Bác Văn vang vọng trong không gian chật kín làm cơ thể cô nổi da gà vì sợ hãi.

“Gái điếm còn biết nghe lời chủ nhân. Cô mới được đàn ông mua sắm quần áo cho đã tự ví bản thân là gái điểm à? Đồ chơi của Bác Văn này chỉ được để tôi chơi. Cô muốn thách thức giới hạn của tôi đúng không? Được! Giỏi! Để tôi xem lá gan cô lớn đến mức nào.”

Sự trừng phạt của Bác Văn mười lần như một, đó là gặm cắn cơ thể Diêu Tinh, đánh dấu chủ quyền trên người cô bằng các vết cắn rách da thịt, bằng các vết bầm tím trầy trụa. Anh chiếm đoạt cô trong tiếng khóc van xin, trong sự cào cấu giãy giụa yếu ớt.

Không gian trong xe nhỏ hẹp khiến Bác Văn dễ dàng kìm giữ cô, đòi hỏi ba lần trong suốt bốn tiếng liên tiếp.

Diêu Tinh như con búp bê rách nát nằm xụi lơ trên ghế, mắt mở to đờ đẫn nhìn trần xe. Hóa ra không có địa ngục trên đời này, bởi vì cuộc sống của cô còn tồi tệ hơn địa ngục.

Bác Văn bật lửa, châm thuốc, rít hết điếu này đến điếu khác.

Không khí trong xe ngập ngụa mùi thuốc lá và mùi hăng hắc sau khi làʍ t̠ìиɦ. Diêu Tinh ho sù sụ trước thứ mùi kinh tởm này. Tiếng ho dai dẳng như đòi mạng của cô làm Bác Văn phát cáu. Anh dí điếu thuốc cháy dở vào một bên ngực cô.