Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 69: Diêu Tinh là hung thủ gϊếŧ người?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nghe thấy gì cơ? Chị không hiểu ý em.”

Hiểu Khê nheo mắt săm soi biểu cảm trên mặt Bích Liên. Từ vị trí này đi đến góc khuất mà cô ta nhận điện thoại của đám côn đồ rất gần. Liệu người trước mặt có nghe được chuyện kia không?

Hai người đứng nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Hiểu Khê phất tay bỏ đi trước.

Bích Liên vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Chị ta nhặt điện thoại dưới đất lên, nhìn tên người vừa liên lạc là Diêu Tinh, liền hồi hộp trong lòng.

“Hy vọng tin tức quan trọng này đủ để cảm ơn em ấy đã cho mình biết việc có bầu.”

Lời cầu nguyện của chị ta thành sự thật nhưng hậu quả lại nằm ngoài sức tưởng tượng.

Buổi tối, Bích Liên được chồng lái xe đưa đến điểm hẹn.

Sau khi Diêu Tinh chẩn đoán chị ta có bầu, chị ta đến khoa sản và nhận được sự xác định của bác sĩ.

Niềm hạnh phúc có con sau mười năm kết hôn đã hàn gắn tình yêu của vợ chồng Bích Liên. Chồng chị ta nhận được điện thoại là lập tức quay về nhà, ôm vợ quay tròn, quỳ gối hứa sẽ thay đổi, không chơi bời bên ngoài, tu chí làm ăn để lo cho vợ con một cuộc sống đầy đủ.

Bích Liên bật khóc vì hạnh phúc.

Sau giây phút hâm nóng tình cảm, Bích Liên nhờ chồng đưa đến điểm hẹn.

“Em muốn cảm ơn ân nhân của gia đình mình. Từ ngày mai, em không cần đi làm nữa, em phải kể cho cô ấy chuyện quan trọng.”

Người chồng vui vẻ lái xe đưa vợ đến điểm hẹn, ân cần nói.

“Ô tô không thể vào trong ngõ. Vợ yêu chịu khó đi bộ nhé. Nửa tiếng sau, anh quay lại đón. Sau đó chúng ta đi ngắm sao như đã hẹn nhé.”

Bích Liên nghiêng người, hôn lên mặt chồng, cười khúc khích. “Được, anh yêu.”

Người chồng xoa nhẹ bụng Bích Liên, cưng chiều nói.

“Anh yêu em, vợ yêu!”

Bích Liên mang theo khuôn mặt đỏ hồng hạnh phúc đi gặp Diêu Tinh.

Cuộc hẹn diễn ra ở quán trà cổ điểm do Diêu Tinh chọn. Cô tham khảo lời giới thiệu trên mạng, nơi này có loại trà thảo dược dưỡng thai, cô nghĩ Bích Liên sẽ thích.

“Cô ra ngoài muộn như vậy có làm sao không? Viện trưởng có nói gì không?”

Bích Liên áy náy nhìn Diêu Tinh. Chị ta biết cô gái trước mặt là người vợ bị chồng cắm cho rất nhiều sừng trên đầu, bị mẹ chồng khinh ghét, chắc chắn giờ giấc sinh hoạt sẽ bị soi mói.

“Có chồng làm bác sĩ giỏi rất tiện. Anh ta thường xuyên có ca mổ đột xuất, tôi có thể thoải mái ra đường vào ban đêm.”

Diêu Tinh nháy mắt tinh nghịch, không chút giấu giếm bản thân chỉ có thể tự do đi chơi khi chồng không có nhà.

“…” Bích Liên ngẩn người nhìn Diêu Tinh. Y tá nhỏ trước mắt thay đổi thật nhiều. Nhưng chị ta cảm thấy sự thay đổi này là tốt. Làm người không nên quá hiền, dễ bị người khác trèo lên cổ, ngồi trên đầu.

“Đặc biệt là có chồng nɠɵạı ŧìиɧ thì tôi càng có nhiều thời gian rảnh vì anh ta bận hầu hạ đám tình nhân bên ngoài.”

“…” Người vợ từng bị chồng cắm cho chục chiếc sừng cười gượng gạo trước suy nghĩ khác người của Diêu Tinh. Chị ta ho khan rồi đổi đề tài.

“Hôm nay tôi nghe được một chuyện quan trọng về Hiểu Khê. Hy vọng tin tức này giúp được cô loại đi một tình địch. Hình như Hiểu Khê móc nối với người bên ngoài để tuồn thuốc giả vào bệnh viện.”

Diêu Tinh trợn to mắt, kinh ngạc với những gì vừa nghe. Trong đánh giá của cô, Hiểu Khê là một cô gái khôn ngoan, gian xảo và xấu tính nhưng buôn thuốc giả trong bệnh viện thì không thể chấp nhận được.

Bích Liên chậm rãi kể lại những gì nghe trộm được hôm nay, cuối cùng kết luận.

“Chuyện này cần điều tra mới có thêm bằng chứng. Tôi đã nghỉ việc ở bệnh viện, cũng không thể theo dõi cô ta giúp cô được. Mọi chuyện cô nên cẩn thận nhé.”

“Tôi có nài nỉ Bác Văn về công việc của chị, tiếc là anh ta quá khắt khe, không chịu thu hồi lệnh đuổi việc.”

“Cảm ơn ý tốt của cô nhưng không cần nữa đâu.” Bích Liên đặt tay lên bụng, mỉm cười hạnh phúc.

“Tôi lớn tuổi rồi, không thể vừa làm việc vừa dưỡng thai được. Chồng tôi rất mong đợi sự ra đời của đứa bé, anh ấy nói có thể lo được cho hai mẹ con, không muốn tôi vất vả làm việc bên ngoài.”

“Chúc mừng chị! Khi nào sinh bé con thì nhắn tôi nhé.”

Diêu Tinh chân thành nói. Cô thích trẻ con. Cô đã đỡ đẻ cho nghìn đứa bé khi còn làm Y Sư ở thế giới thú nhân. Tiếng khóc chào đời của trẻ sơ sinh luôn phủ đầy hạnh phúc vào trái tim người lớn.

Trước khi kết thúc buổi hẹn, Bích Liên lưỡng lự rất lâu, cuối cùng thừa nhận.

“Tôi không chối bỏ bản thân từng cố tình hành hạ, bắt nạt cô trong khi làm việc. Nhưng mọi thứ đều bắt nguồn từ lời nhờ vả của Hiểu Khê. Cô ta nói dối cô xen vào tình cảm của cô ta và viện trưởng, nói rằng cô lợi dụng lời hứa của người lớn để cướp đoạt vị trí phu nhân viện trưởng. Tôi trước đây từng nợ ân nghĩa của cô ta nên… Tôi xin lỗi cô! Hy vọng cô tha thứ cho lỗi lầm trước đây của tôi.”

“Tôi tha thứ! Chị ngẩng đầu lên đi.”

Diêu Tinh hoảng hốt nói khi Bích Liên khom lưng cúi đầu.

Hiểu lầm hóa giải, hai người tạm biệt nhau trong vui vẻ.

Bích Liên mang theo nụ cười thanh thản đi ra đầu ngõ. Những kỳ vọng về hạnh phúc sắp tới làm chị ta không nhận ra có người đi theo mình. Chỉ đến khi tiếng giày gõ cồm cộp đến thật gần mới làm chị ta sợ hãi quay người.

Một bóng đen phủ lên Bích Liên. Ánh đèn đường màu cam chiếu lên hai cơ thể, đổ chiếc bóng vặn vẹo lên bức tường lạnh lẽo. Một cánh tay giơ cao với con dao sắc nhọn.

“Cứu tôi… Tôi chưa… muốn… chế…t…”

Tiếng cầu cứu thê lương chết lịm khi máu đỏ bắn lên khắp tường.

Hạnh phúc về một gia đình nhỏ tắt lịm trong đáy mắt Bích Liên. Chị ta chết không nhắm mắt. Điện thoại rơi bên cạnh liên tục nhấp nháy.

Chồng Bích Liên không gọi điện được cho vợ nên đi bộ vào trong ngõ tìm kiếm. Hình ảnh Bích Liên nằm trên vũng máu, con dao cắm vào bụng chị ta đã dọa hắn phát điên. Hắn ôm xác vợ, gào khóc trong đau khổ.

Cảnh sát lập tức đến hiện trường. Con ngõ bị phong tỏa, cảnh sát nhanh chóng xác định các đối tượng tình nghi dựa theo lời khai của chồng nạn nhân và các vật chứng để lại của nạn nhân.

Diêu Tinh bị bắt ngay khi cô về tới Lưu gia. Sau khi gặp Bích Liên, cô đã đi dạo phố, chưa kịp vào nhà thì đã bị mời lên đồn lấy lời khai.

“Không thể nào! Chị Bích Liên vừa có được hạnh phúc, đang chuẩn bị đón thành viên mới trong gia đình, làm sao mà…”

Diêu Tinh bối rối không nói hết câu. Cô vẫn nhớ như in nụ cười mãn nguyện của người phụ nữ trước khi tạm biệt. Tại sao ông trời nhẫn tâm cướp đi mạng sống của hai mẹ con tội nghiệp đó. Thai nhi mới được ba tháng… Ai có thể ác độc ra tay?

Cảnh sát không để Diêu Tinh chìm trong cảm thương số phận tội nghiệp của Bích Liên, họ lạnh lùng lấy lời khai.

“Cô là người cuối cùng liên lạc điện thoại với nạn nhân. Dựa theo camera của quán trà, cô và nạn nhân cùng rời đi vào lúc mười giờ đêm. Xin hỏi trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, cô đã làm gì?”

“Tôi dạo phố.”

“Có ai làm nhân chứng cho cô không?”

Dạo phố một mình thì lấy ra ai làm nhân chứng? Tôi cũng không thể nói là “người qua đường” được. Diêu Tinh thầm phản kháng trong lòng, ngoài mặt thì trầm mặc nhìn đồng chí cảnh sát trước mặt. Cô biết bản thân là tình nghi số một, nếu không chứng minh được bản thân vô tội thì tội gϊếŧ người sẽ ụp lên đầu mình.

Đồng chí cảnh sát kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

“Xin hỏi có ai làm nhân chứng cho cô trong thời gian từ mười giờ đêm đến mười một giờ đêm không?”

“Tôi làm chứng chị ấy vô tội.”

“Không cần làm chứng. Lời nói của tôi chính là bằng chứng. Tôi nói cô ấy không có tội là không có tội.”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »