Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 67: Chồng nghiêm túc chọn còn không ra gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bác Văn trừng mắt đe dọa làm Diêu Tinh khịt mũi khinh bỉ, tủi thân mặc váy và đi theo anh. Cô xụ mặt trên suốt quãng đường đi ra xe ô tô. Chỉ đến khi ô tô dừng trước cửa hàng bán loại điện thoại ra mắt mới nhất gần đây.

Diêu Tinh ngơ ngác nhìn Bác Văn. “Đây là…”

“Điện thoại của cô cũ rồi. Vào chọn loại cô thích đi.”

“Là anh đập vỡ, cũ hồi nào hả?”

Bác Văn ôm eo cô, nghiêng đầu hỏi. “Hử? Cô nói gì?”

“Tôi muốn hỏi có thể mua luôn hai chiếc xịn nhất, đắt nhất không? Nếu không may bị ai kia lỡ tay làm rơi thì vẫn còn một cái sơ cua.”

Bàn tay to lớn bóp mạnh eo Diêu Tinh, tiếng cười vui vẻ rót vào tai cô.

“Không cần! Đập một cái mua một cái. Tôi cũng không thiếu chút tiền lẻ này.”

Diêu Tinh bị sự khoe khoang khoe tiền của anh đánh bại, bất lực đi theo anh vào cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng cung kính chào hỏi, đưa hai người đến quầy tiếp khách Vip. Bác Văn hờ hững xem các loại điện thoại mới nhất.

Diêu Tinh ngồi bên cạnh tò mò liếc nhìn xung quanh. Cô không hứng với đồ công nghệ, hoàn toàn giao việc lựa chọn cho anh. Với bản tính vũ phu, tàn bạo của Bác Văn, chiếc điện thoại mua hôm nay chắc chắn không phải chiếc cuối cùng. Cứ để anh tự chọn, tự đập, cô sẽ không cần xót đồ.

“Thích hãng điện thoại này không?”

“Cũng được.”

“Thích màu này không?”

“Cũng được.”

“Cô không thể nghiêm túc chọn được à?” Bác Văn bực bội đập mạnh điện thoại xuống quầy kính.

Nhân viên phục vụ xót ruột nhưng không dám ý kiến. Nhìn phong cách và khí chất của hai vị khách trước mặt cũng đủ biết là người có địa vịa. Cô ta không dám động chạm người có tiền, có quyền.

Diêu Tinh không đọc được suy nghĩ của cô nhân viên tội nghiệp. Cô xụ mặt, thành thật trả lời.

“Chồng nghiêm túc chọn còn không ra gì. Chọn điện thoại nghiêm túc liệu nó sống được mấy tháng bởi tính vũ phu chứ?”

Nhân viên phục vụ phì cười trước giọng điệu thiếu đòn thách thức của Diêu Tinh. Cô ta hoảng sợ trước sắc mặt đen xì của Bác Văn, cúi đầu rối rít xin lỗi.

Quản lý hoảng sợ đi tới, xin lỗi Bác Văn và thay thế vị trí.

Diêu Tinh gãi gãi đầu nhìn nhân viên phục vụ khóc thút thít ở một góc. Hình như… cô vừa làm hại người khác mất việc à?

Cằm cô đột ngột bị bóp mạnh. Bác Văn nghiến răng nhắc nhở.

“Chọn điện thoại nghiêm túc cho tôi.”

“Tôi thích kiểu này, thích hãng mày, màu này và màu này đều thích.” Diêu Tinh chỉ bừa bảy tám cái điện thoại, rồi ngồi im thin thít để Bác Văn chọn. Sắc mặt anh vẫn đen như đáy nồi làm đầu óc cô xoay chuyển, tìm cách đánh lạc hướng.

Cô nghiêng người, dụi vòng một vào bắp tay anh, thì thầm hỏi.

“Này, anh vẫn chưa nói cho tôi biết là ai gọi điện cho tôi đấy. Điện thoại vỡ rồi, nếu là cuộc gọi quan trọng thì sao?”

“Là Bích Liên.”

Diêu Tinh giật mình, thầm tính toán thời gian. Có lẽ chị ta đã có kết quả xét nghiệm chuyện có thai là thật hay giả. Cô giật tay áo anh, nhỏ giọng nài nỉ.

“Anh có thể đừng đuổi việc chị ấy không? Năng lực làm việc của chị ấy rất tốt.”

Bác Văn chọn hai chiếc điện thoại, một màu xám, một màu đen. Anh đẩy thẻ cho quản lý, ra hiệu thanh toán. Lúc này anh mới nhìn Diêu Tinh, giọng điệu ngạo mạn.

“Cô là ai mà dám ra lệnh cho tôi?”

“Tình nhân của các đại gia ngủ xong còn được nhà, được xe. Anh không phải đại gia nên tôi hạ thấp lợi ích xuống, nài nỉ mỗi một việc cỏn con mà cũng không cho. Hứ!”

Bộ dạng bất mãn của cô làm anh phì cười. Anh nâng cằm cô lên, cợt nhả đùa giỡn.

“Cái miệng này thiếu đòn nhỉ.”

Diêu Tinh nháy mắt với anh, hơi hé miệng, vươn lưỡi câu dẫn, giọng nói nhỏ nhẹ ướŧ áŧ.

“Do anh đánh chưa đủ đấy. Nào. Đến trừng phạt nó đi!”

“Lẳиɠ ɭơ!”

Bác Văn cúi xuống cắn môi Diêu Tinh, làm sâu nụ hôn trước ánh mắt trợn trừng của các nhân viên phục vụ.

Tiếng hôn môi ướŧ áŧ sắc tình kéo dài hơn mười phút. Diêu Tinh phải bám tay vào quầy kính mới ngồi vững. Cơ thể cô tê dại khiến giọng nói run rẩy, quyến rũ hơn.

“Vậy anh không đuổi việc chị Bích Liên nữa chứ?”

Bác Văn nhận thẻ do quản lý cửa hàng cung kính đưa, đặt chiếc điện thoại màu xám vào tay cô.

“Cô bớt mơ giữa ban ngày đi.”

Diêu Tinh tức giận đi theo anh. Cô lén giơ ngón giữa cho sự vô sỉ, lật lọng của anh. Ăn xong chùi mép đúng là đồ khốn! Cô nhất định phải rút sạch máu anh để lấy Hắc Tinh. Cần trừ họa cho xã hội.

Bởi Diêu Tinh đắm chìm trong các lời mắng chửi nên cô bị một người tông vào ngay khi ra khỏi cửa hàng. Cô ngã xuống đất trong tiếng la hét từ sau lưng

“Cướp! Bắt hắn lại!”

Tên cướp văng tục vì bị cản đường, hắn vội vàng nhặt túi đồ rơi bên chân Bác Văn. Động tác quật người của Bác Văn nhanh đến mức đối phương không kịp nhận ra. Tên cướp chỉ kịp nghe được tiếng gió và cơ thể bay lên cao, ngã rầm xuống đất.

Anh vừa đứng lên thì tên cướp thứ hai đuổi theo sau xông đến với con dao trên tay.

“Cẩn thận, anh Bác Văn!”

Tiếng la của con gái vang lên cùng lúc Bác Văn bị đẩy ngã. Một bóng người nhận nhát dao đâm vào tay.

“Á! Đau quá!”

Người chặn dao cho Bác Văn ngồi thụp xuống đất, ôm chặt chân Bác Văn.

“Anh đừng đừng đuổi theo! Hắn có dao, rất nguy hiểm. Tay của anh không thể bị thương.”

“Hiểu Khê? Sao lại là em?”

Bác Văn bị Hiểu Khê níu kéo nên để xổng một tên cướp. Tên cướp bị anh quật ngã đã bị bảo vệ và nhân viên trong cửa hàng hợp sức bắt giữ.

Vương Lệ chạy ra từ cửa hàng trang sức bên cạnh, la toáng lên.

“Ôi trời ơi! Hiểu Khê, sao con lại chảy máu thế này.”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi bác.” Hiểu Khê ôm chặt vết thương trên cánh tay, sắc mặt cô ta tái nhợt.

“Chảy nhiều máu thế này mà là vết thương nhỏ à?”

“Con bị thương cũng không sao. Chỉ cần tay anh Bác Văn an toàn là được. Anh ấy phải phẫu thuật cứu người, cánh tay rất quan trọng.”

“Cái gì? Bác Văn cũng ở đây?” Lúc này Vương Lệ mới nhận ra sự có mặt của con trai.

“Tại sao con cũng ở đây? Mẹ và Hiểu Khê đang đi dạo phố, đột nhiên con bé chạy ra khỏi cửa hàng… đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Một tên cướp có vũ khí muốn đâm con. Là Hiểu Khê chắn nhát dao của tên cướp.”

Vương Lệ ôm ngực hoảng sợ, luôn miệng xuýt xoa.

“Bác Văn, con không được phụ Hiểu Khê đâu đấy. Con bé làm biết bao nhiêu việc vì con rồi. Chỉ có tình yêu mới làm con người dũng cảm như thế…”

Vương Lệ tâng bốc Hiểu Khê lên tận trời. Cô ta đứng bên cạnh đỏ mặt, vụиɠ ŧяộʍ cười e thẹn với Bác Văn.

Sự ầm ĩ của Vương Lệ làm nhiều người chú ý, dừng lại hóng hớt.

“Đến bệnh viện trước.” Bác Văn lãnh đạm ra lệnh.

Diêu Tinh nhạy bén nhận ra tâm trạng anh không vui nên cô im thin thít. Khi cô muốn mở cửa ngồi lên ghế sau thì bị anh túm tay, ném lên ghế lái phụ.

Cô gãi mũi để che đi xấu hổ. Làm mặt dữ với cô làm cái gì hả?

Nghe lời anh ngồi ghế phó lái thì bị mẹ chồng và tình nhân của chồng lườm nguýt.

Biết thân biết phận nhường ghế phó lái cho tình nhân của chồng thì bị chồng trừng mắt đe dọa.

Diêu Tinh cảm thấy số cô khổ mà không dám than.

Đến bệnh viện, trong khi Hiểu Khê được bác sĩ bôi thuốc và băng bó thì Diêu Tinh bị Vương Lệ chỉ tay vào trán trách mắng.

“Tại sao cô đi cùng Bác Văn mà không đỡ nhát dao của tên cướp hả? Cô làm vợ cái kiểu gì vậy? Thấy chồng gặp nguy hiểm vẫn đứng trơ mắt một bên là sao? Chỉ tại cô mà Hiểu Khê bị thương đấy. Nếu vết thương để lại sẹo trên tay con bé thì cô liệu hồn với tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »