Chương 58: Có camera làm bằng chứng

Việc Hiểu Khê đột ngột xuất hiện như từ trên trời rơi xuống làm Diêu Tinh nhớ đến giống cái Hiểu Khê. Cô ta luôn xuất hiện vào phút cuối để diễn vai người bị hại.

Hiểu Khê không nhận ra vẻ chán ghét hằn sâu trong mắt Diêu Tinh, cô ta nhỏ nhẹ nói đạo lý.

“Diêu Tinh! Cô không thể đổ lỗi cho tôi khi anh Bác Văn quan tâm tôi. Anh ấy tự nguyện, tôi không có cưỡng ép… hức, cô đừng trút giận vào những người tôi yêu quý được không?”

Diêu Tinh sốc đến mức không nói thành lời. Hiểu Khê hiểu lầm sự im lặng của cô là chột dạ, bắt đầu tủi thân rơi nước mắt.

“Cô đừng buồn khi anh Bác Văn không thương cô. Anh ấy chưa từng bạc đãi cô trong các sinh hoạt hàng ngày…”

“Cô là ai? Tại sao lại bênh vực mụ già thối mồm này?”

Y Hoàng chịu hết nổi vẻ giả tạo của cô ta, cau mày cắt ngang màn diễn. Hắn nhìn áo blouse trên người Hiểu Khê liền đoán là đồng nghiệp của Diêu Tinh. Tuy hắn muốn trừng phạt Bích Liên nhưng cũng không muốn gây rắc rối cho Diêu Tinh.

Hắn kéo tay Diêu Tinh, dịu dàng trấn an.

“Chị đừng sợ. Nếu hai người này báo cáo lên viện trưởng thì tôi sẽ làm chứng cho chị. Là mụ già kia đánh chị trước.”

Trực giác phụ nữ cho Hiểu Khê biết Tích nhị thiếu gia có hứng thú với Diêu Tinh. Một ý tưởng lóe nhanh trong đầu, cô ta vội nói.

“Tích nhị thiếu gia, anh không nên vu khống. Chị Bích Liên là người hiền lành, nhân hậu, làm sao có chuyện đánh đồng nghiệp được. Anh không thể vì yêu thích Diêu Tinh mà bôi nhọ và hãm hại người khác như thế.”

“Vẻ ngoài xinh đẹp nhưng miệng dơ bẩn.”

Y Hoàng đột ngột nói một câu không liên quan làm ba cô gái có mặt đều sửng sốt nhìn hắn.

Diêu Tinh nhạy bén trước sự nguy hiểm, tiến đến ngăn cản nhưng không kịp. Y Hoàng vung tay tát Hiểu Khê. Cô ta lảo đảo ngã về phía sau.

Hiểu Khê chống tay xuống sàn, khóe mắt liếc thấy đôi giày hiệu quen thuộc liền bật khóc tức tưởi.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Bác Văn xuất hiện ngay bên cạnh Hiểu Khê. Ánh mắt anh dừng ở bàn tay Y Hoàng đang nắm cổ tay Diêu Tinh.

“Hử? Sao không ai trả lời? Hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc, tại sao mọi người tập trung hết ở đây?”

Bích Liên vừa thấy Bác Văn liền nhào đến, liến thoắng cáo trạng trước.

“Viện trưởng, ngài đến thật đúng lúc. Tôi có chuyện quan trọng muốn thưa với ngài.”

“Chuyện gì?” Bác Văn bỏ qua vẻ sốt sắng mừng rỡ của Bích Liên, ánh mắt lần thứ hai nhìn cổ tay nhỏ gầy của Diêu Tinh. Tại sao cô thấy anh mà cô vẫn dám đứng bên cạnh thằng nhãi họ Tích kia?

“Tôi bắt gặp Diêu Tinh lén lút ôm ấp đàn ông.”

Mặt Bác Văn sầm xuống, gằn giọng hỏi.

“Là kẻ nào?”

Bích Liên mừng thầm trong lòng. Viện trưởng vừa nghe thấy vợ nɠɵạı ŧìиɧ liền tức giận đen mặt càng chứng minh viện trưởng chán ghét người vợ này. Chắc chắn hôm nay chị ta sẽ đuổi được Diêu Tinh khỏi bệnh viện.

“Y tá Diêu Tinh đang thông đồng với với cậu thanh niên này thì bị tôi phát hiện. Sau đó hai người sợ bị tôi báo cáo chuyện này với ngài nên đã đánh tôi. Hiểu Khê có lòng tốt cứu tôi thì cũng bị hai kẻ đồϊ ҍạϊ này đánh mắng. Viện trưởng, cầu xin ngài đuổi việc kẻ không có tự trọng như Diêu Tinh. Bệnh viện chúng ta sớm muộn cũng bị mang tiếng vì cô ta.”

“Bác Văn, em xin lỗi vì không giúp được gì.” Động tác lau nước mắt của Hiểu Khê rất đẹp. Cô ta ngẩng đầu nhìn Bác Văn với đôi mắt đỏ hoe, đúng chuẩn người bị bắt nạt.

Diêu Tinh há hốc miệng vì sốc. Cô cảm thấy hai người phụ nữ này không làm diễn viên đúng là phí phạm tài năng. Khôn khéo nhất là Hiểu Khê, cô ta không khẳng định lời Bích Liên là đúng hay sai, tạo sẵn đường lui cho bản thân.

Bộ dạng trợn mắt há mồm của cô làm Bác Văn ngứa mắt. Tại sao cô chưa hất tay thằng nhãi kia ra?

Trong lòng là sóng gầm thét, ngoài mặt Bác Văn vẫn duy trì bình thản, dịu dàng gạt nước mắt trên mặt Hiểu Khê, ân cần nói.

“Không khóc nữa. Mắt đỏ hết rồi này.”

Hiểu Khê đỏ mặt, cúi đầu e thẹn. Khóe mắt nhìn Diêu Tinh đắc thắng.

Bích Liên nhìn động tác của Bác Văn là biết anh tin lời nói của mình. Chị ta thừa thắng xông lên, mở miệng muốn đẩy Diêu Tinh xuống vũng bùn.

Diêu tinh căn chuẩn thời điểm, tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt Bích Liên.

“Camera ở hành lang đã ghi lại toàn bộ mọi chuyện. Mời viện trưởng kiểm tra video trước khi quyết định tin tưởng bất cứ ai.”

Một lời nhiều ý. Diêu Tinh không thanh minh cũng không thừa nhận. Bác Văn vừa xuất hiện là cô đã lường trước mọi tình huống phát sinh.

Màu hồng trên mặt Hiểu Khê biến thành màu trắng, cô ta đánh mắt ra hiệu cho Bích Liên. Nhưng chị ta bị lời nói của Diêu tinh dọa sợ, không nắm bắt được ẩn ý của Hiểu Khê. Chị ta cuống quýt vung tay giải thích.

“Viện trưởng, đây là hiểu lầm. Hôm nay tôi không đeo kính cận nên trông gà hóa cuốc. Là tôi sai khi nói y tá Diêu Tinh nɠɵạı ŧìиɧ với cậu thanh niên này. Tôi sẽ tự kiểm điểm, mong ngài cho tôi cơ hội sửa sai.”

“Nɠɵạı ŧìиɧ? Ai dám bịa chuyện về con trai tôi hả?” Một giọng ồm ồm không vui bất ngờ vang lên.

Ông bà Tích đi ra từ hành lang bên cạnh. Theo sau là hàng vệ sĩ mặc đồ đen.

“Có phải ngài Tích đi lạc không? Phòng của Tích đại thiếu gia không nằm ở hướng này.” Bác Văn bình thản chuyển đề tài. Anh không thích nhiều người ngoài xen vào chuyện trong bệnh viện. Việc Diêu Tinh bị hiểu lầm là nɠɵạı ŧìиɧ cũng ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín của anh.

“Không phải đi lạc. Ha ha. Tôi đang tìm viện trưởng đây. Tôi có món quà tặng viện trưởng và cô y tá có công phát hiện bệnh trạng của con trai tôi. “

“Chữa bệnh là nhiệm vụ của y bác sĩ chúng tôi. Ngài Tích đã quyên góp số tiền lớn cho dự án xây thêm tòa nhà chữa bệnh cho bệnh viện rồi. Ngài không cần khách sáo như vậy.”

“Không khách sáo, không khách sáo.”

Ông Tích tặng Bác Văn và Diêu Tinh mỗi người một tấm thẻ đen.

“Tập đoàn của chúng tôi kinh doanh rất nhiều mặt hàng, chi nhánh và cửa hiệu trải rộng khắp thành phố A. Chỉ cần hai người mua sắm trong cơ sở kinh doanh của chúng tôi, mọi thứ đều được miễn phí.”

Lưu gia ngoài mở bệnh viện tư nhân to lớn nhất nhì thành phố A thì không lấn sang kinh doanh các mặt hàng khác. Mặc dù vậy, Bác Văn cũng không mặn mà lắm với tấm thẻ đen này. Anh vừa định từ chối thì liếc thấy đôi mắt sáng rực của Diêu Tinh liền thay đổi chủ ý.

Anh gọi cô.

“Lại đây.”

Diêu Tinh liếc xéo anh. Anh gọi chó đấy à? Lại còn vẫy tay nữa. Hừ! Cô bất mãn đi đến bên cạnh.

Bác Văn kéo tay cô, đặt hai tấm thẻ màu đen vào tay cô.

“Cho.”

“…” Mọi người đồng loạt xác định Bác Văn thật vô sỉ và mặt dày. Rõ ràng thẻ của Tích gia nhưng anh lại làm như của bản thân tặng cho Diêu Tinh.

Âm thanh Y Hoàng khịt mũi khinh thường khá lớn làm mọi người chú ý. Ông Tích nhìn thấy cậu con trai út là mệt mỏi. Ánh mắt ngưỡng mộ hướng về cô y tá nhỏ quá rõ ràng, thật ngu ngốc.

“Được rồi, chúng tôi không nên chiếm dụng thời gian làm việc của mọi người. Bệnh viện còn nhiều bệnh nhân cần cứu chữa. Tôi không làm phiền viện trưởng và các cô y tá xinh đẹp này nữa.”

“Đi thẳng, rẽ phải hai lần là tới phòng của Tích đại thiếu gia.” Bác Văn gật đầu, phối hợp lời tạm biệt khéo léo của ông Tích.

Ông Tích đi ngang qua Y Hoàng, nghiến răng quát nhỏ. “Đi thôi! Có phải muốn tao tức chết thì mày mới vừa lòng không hả?”

Y Hoàng lắc lắc điện thoại về phía Diêu Tinh. “Tôi lưu số điện thoại của chị rồi. Chúng ta liên lạc sau nhé.”

Mặt Bác Văn sa sầm, trừng mắt nhìn Diêu Tinh. Cô nhún vai tự nhủ, tôi không cho hắn số điện thoại, đừng có trừng mắt với tôi.

“Đúng rồi, viện trưởng. Tôi quên nói với cậu chuyện này.” Ông Tích đi được vài bước đột nhiên dừng chân.