Chương 55: Chọn thuốc dưỡng thai

“Cô không cần giả vờ mạnh mẽ trước mặt tôi đâu. Bị chồng cắm sừng và bị kẻ thứ ba âu yếm chồng mình ở nơi làm việc đúng là không dễ chịu. Tôi rất thông cảm nỗi nhục này với cô.”

Diêu Tinh nhún vai, không thanh minh thêm lời nào. Bạch Uyển tin hay không tin đều không quan trọng.

Hiệu thuốc Đông Y to lớn hơn sự tưởng tượng của Diêu Tinh. Các tủ gỗ dựng kín tường và cao tới trần. Nhân viên bán hàng có hơn mười người đứng quầy. Họ đang dùng cân nhỏ đong đếm từng loại thuốc do khách chọn.

Diêu Tinh hít sâu mùi dược liệu quen thuộc, mắt đỏ lên vì nhớ thế giới thú nhân. Cô đi đến trước một ông lão già khọn, mũi khoằn. Quầy của ông lão rảnh rỗi nhất trong hiệu thuốc.

“Chào ngài. Tôi muốn mua một số loại thuốc này. Phiền ngài lấy cho tôi.”

Diêu Tinh đọc một lèo hơn mười loại thuốc.

Ánh mắt già nua ban đầu là sửng sốt, thưởng thức, cuối cùng là châm biếm. Giọng ông ta ồm ồm khó nghe.

“Chúng tôi có sáu loại thuốc đầu tiên. Bảy loại sau không có.”

“Không có? Không thể nào…” Diêu Tinh giật mình sửng sốt nhưng chợt nhớ ra một điều quan trọng mà cô đã bỏ quên.

Thế giới thú nhân là thế giới con người có thể biến thành sư tử thì cây thuốc nơi đó cũng không thể giống nơi đây được.

Cô không bận tâm ánh mắt nghi hoặc của Bạch Uyển, quét mắt nhìn tên thuốc dán bên ngoài các ngăn tủ. Đúng là có nhiều loại thuốc chưa từng nghe tên. Đầu óc cô xoay chuyển rồi miêu tả công dụng của từng cây thuốc và yêu cầu lấy loại thuốc có công dụng tương đương.

Ông lão vuốt chòm râu dê, nhìn cô suy ngẫm rất lâu. Đến khi cô sốt ruột muốn hối thúc thì ông lão cười tủm tỉm bắc thang, trèo lên cao lấy thuốc.

Bốn giỏ thuốc đặt lên quầy. Ông lão chỉ vào giỏ thứ nhất, thản nhiên nói. “Sáu loại thuốc theo yêu cầu của quí cô. Và đây…”

Ngón tay nhăn nheo chỉ vào ba giỏ thuốc lớn hơn, bên trong lộn xộn các loại thuốc khác nhau.

“Cây thuốc có tác dụng tương đương. Cô muốn lấy loại nào?”

Diêu Tinh nheo mắt nhìn ông lão. Cái giọng thích thú bắt nạt lớp trẻ của ông lão lộ liễu đến mức đáng ghét. Cô quét mắt nhìn xung quanh thì nhận ra trừ cô và Bạch Uyển, khách hàng xung quanh đều lớn tuổi, ăn mặc kiểu quần áo truyền thống cổ hủ, nhìn là biết người thuộc các gia tộc lâu đời, am hiểu về thuốc hơn là hai cô gái trẻ hiện đại.

Diêu Tinh gãi mũi để che đi khóe miệng nhếch lên kiêu hãnh.

Y Sư của tộc sư tử không phải người dễ chọc. Cô cũng không thích bị một ông lão xa lạ chèn ép, khinh thường. Cô cảm ơn lễ phép rồi lựa thuốc như lựa rau củ ngoài chợ.

Rễ, lá thân, hoa đều có thể làm thuốc. Khi chúng được phơi khô thì màu sắc và hình dáng bên ngoài sẽ khác khi còn tươi.

Diêu Tinh cẩn thận hít ngửi, vân vê lá thuốc. Thái độ nghiêm túc và tập trung của cô làm ông lão vứt bỏ vẻ khinh thường, làm Bạch Uyển hồi hộp thả lỏng hơn.

Sau một tiếng mân mê ba giỏ thuốc lớn, Diêu Tinh đã tìm được sáu loại thuốc phù hợp. Chỉ còn một loại thuốc cuối cùng. Cô ngắt một mẩu rễ màu tím đen nhét vào miệng.

“A! Cô làm cái gì vậy? Sao lại ăn? Nhả ra ngay!”

Ông lão hoảng sợ la lớn. Thiện cảm trước năng lực cũng như sự trân trong cây thuốc của Diêu Tinh khiến ông lão thực lòng lo lắng.

Lông mày Diêu Tinh xoắn chặt, cổ họng đắng nghét làm cô buồn nôn, hoa mắt. Cô luống cuống bới thuốc trong giỏ thứ hai, lấy một chùm hoa khô, vo tròn rồi tống thẳng vào miệng. Vị thanh mát cùng tác dụng giải độc như quyện lấy bị đắng, cảm giác buồn nôn biến mất.

Ông lão thấy sắc mặt cô hồng hào trở lại liền nổi điên mắng người. Giọng ồm ồm của người già vang vọng khắp hiệu thuốc.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Một giọng nói nghiêm khắc bất ngờ vang lên sau lưng Diêu Tinh. Cô chưa kịp quay người thì đã thấy Bạch Uyển đứng bật dậy, cúi đầu chào hỏi.

“Con chào bác Tân!”

Đứng sau Diêu Tinh là Bác Văn cùng ông nội anh. Bên cạnh là một ông lão béo tròn hói đầu, gương mặt núng nính mỡ.

Ông lão bán thuốc vội vàng đi ra khỏi quầy cúi người chào hỏi. Hóa ra ông béo là chủ của hiệu thuốc, là bạn thân lâu năm của ông nội Bác Văn.

Ông lão bán thuốc là quản lý ở đây. Ông ta kể lại mọi chuyện rồi nhìn Diêu Tinh trách móc.

“Cô ấy đã trúng độc. Tuy cô ấy thông minh lấy chuẩn xác thuốc giải độc ngay lập tức nhưng hành vi ăn thử thuốc cũng quá ngu ngốc.”

“Cháu dâu biết thuốc Đông Y à? Sao ta chưa nghe chuyện này bao giờ nhỉ?”

Bác Tân đặt câu hỏi. Giọng ông vẫn điềm tĩnh, không tức giận hay vui vẻ. Quản lý chửi hành vi nếm thuốc là đúng nhưng cũng không thể nói trước mặt ông.

Thái độ bao che người nhà của Bác Tân vô cùng rõ ràng.

Ông lão bán thuốc cúi đầu nhận lỗi rồi lùi về phía sau. Có ông chủ ở đây, cũng không đến lượt một người làm như ông lên tiếng.

“Cháu có người bạn am hiểu về Đông Y nên tò mò đến đây xem thôi ạ.”

Diêu Tinh chối biến. Cô không thể để những người này biết việc cô am hiểu các bài thuốc được. Cơ thể này có bằng cấp bác sĩ giải phẫu, hiện tại là y tá, thứ nên am hiểu là Tây Y.

“Vậy còn cháu Bạch Uyển cũng đến đây vì có bạn am hiểu thuốc Đông Y hả?”

“Dạ, không có. Cháu đi ngang qua thấy xe bác Tân ở bên ngoài. Cháu muốn vào chào hỏi và xin lỗi bác về chuyện sáng nay thôi ạ.”

Bạch Uyển bối rối xua tay, bước sang bên cạnh, cách xa Diêu Tinh, thể hiện rõ hai người không liên quan nhau.

Ông lão bán thuốc nhìn thoáng qua hai người rồi lại cúi đầu.

“Hóa ra đây là cháu dâu của lão hả? Thật đáng yêu, xứng đôi vừa lứa với Bác Văn nhỉ.” Chủ hiệu thuốc cười sảng khoái, vỗ lưng Bác Tân bôm bốp.

Bác Văn đen mặt nhìn chằm chằm Diêu Tinh.

Diêu Tinh bất mãn trong lòng. Cô biết bản thân đáng yêu nhưng không có chuyện xứng đôi vừa lứa với kẻ có gương mặt thối kia đâu.

“Cháu dâu muốn mua thuốc à? Chọn xong chưa? Hai lão già này chuẩn bị đi ăn tối đây. Cháu đi cùng chúng ta nhé. Có cháu dâu xinh đẹp đi cùng thì bữa tối sẽ ngon hơn. A, cả cháu gái Bạch Uyển này nữa, đi cùng, đi cùng hết.”

Diêu Tinh thấy không ai phản đối quyết định của ông chủ nên vội vàng chọn thêm vài loại thuốc để tránh nghi ngờ.

Ông chủ hiệu thuốc cười nhạo.

“Cháu dâu nên chọn bạn mà chơi, mấy loại thuốc này có thể kết hợp thành bài thuốc gì chứ. Thật ngốc mà!”

Bác Văn trừng mắt nhìn Diêu Tinh vì cô làm mất mặt anh.

Ông lão bán thuốc gói rễ cây tím đen mà Diêu Tinh đã ăn thử, xếp vào túi giấy. Ánh mắt ông lơ đãng quét qua bụng Diêu Tinh và Bạch Uyển.

Mọi người lên xe ô tô đến nhà hàng đã đặt trước. Diêu Tinh bắt buộc phải ngồi trên xe Bác Văn nhưng cô cố tình ngồi hàng ghế sau.

Bác Văn nhìn cô qua kính chiếu hậu, nghiền ngẫm việc Diêu Tinh và Bạch Uyển xuất hiện cùng một chỗ. Anh nhìn Diêu Tinh nhiều hơn là nhìn đường đi nên vượt đèn đỏ.

Diêu Tinh tỉnh bơ ngắm cảnh đường phố buổi tối, ném sườn mặt bướng bỉnh cho anh ngắm thoải thích.

Khổ nhất là Bạch Uyển. Cô ta ngồi bên cạnh Diêu Tinh ở ghế sau. Thật hối hận vì không xin ngồi trên xe Bác Tân. Dù bị kẹp giữa hai lão già khó tính thì vẫn tốt hơn bị vây giữa không khí giận dỗi của cặp vợ chồng này.

Bữa tối đặt trước ở nhà hàng dược thiện bồi bổ sức khỏe. Phòng ăn riêng rộng lớn sang trọng, món ăn thơm nức mũi đánh thức con sâu ham ăn đã ngủ quên trong Diêu Tinh.

Hai mắt cô tỏa sáng nhìn từng món ăn được bê lên. Sau khi tan làm, cô và Bạch Uyển đến thẳng hiệu thuốc. Bây giờ cô đói đến mức có thể ăn hết một con Hu Hu. Tiếc là thế giới này không có dã thú Hu Hu.

“Lau miệng đi!”

Bác Văn đá vào chân cô nhắc nhở.