Chương 51: Hiểu Khê hành động

“Không được! Mình không thể để anh ấy ở với cô ta cả đêm.” Hiểu Khê kiên trì gọi vào số điện thoại của Bác Văn. Nhưng điện thoại tắt máy, không thể liên lạc.

Hiểu Khê bò xuống sàn, cố nhìn vào bên trong phòng qua khe cửa. Càng không nghe được gì càng khiến đố kỵ và căm ghét thiêu đốt cơ thể cô. Cô đứng dậy, tựa vào cửa, bắt đầu tính toán.

“Diêu Tinh là người vợ do ông nội ép cưới, Bác Văn luôn thầm bất mãn hôn nhân này, không thể nào anh ấy thay đổi suy nghĩ trong một hai ngày được. Từ khi kết hôn đến nay, anh ấy không ở bên mình thì cũng đến nhà con khốn Tiêu Tĩnh mỗi đêm. Hiện tại Tiêu Tinh đã xử lý xong, mình không thể chịu thua cô vợ vô dụng kia được. Hừ! Diêu Tinh, cô dám dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp Bác Văn của tôi thì đừng mong tôi nhẹ tay!”

Tia nguy hiểm lóe lên trong mắt khiến vẻ ngoài xinh đẹp của Hiểu Khê càng sắc nét hơn. Một âm mưu mới hình thành.

Nạn nhân Diêu Tinh vẫn ngủ ngon lành trên giường.

Một đối tượng khác trong âm mưu là Bác Văn cuối cùng cũng cũng đi ra khỏi phòng làm việc. Anh đυ.ng phải Hiểu Khê ở chân cầu thang.

“Hiểu Khê, có chuyện gì vậy em?”

Hiểu Khê òa khóc, lao vào ngực anh. Giọng cô nghẹn ngào tủi thân. Thật tốt quá! Anh vẫn quan tâm cô, chưa bị yêu tinh Diêu Tinh lừa mất.

“Bác Văn, anh phải làm chủ cho em. Hu hu… hức… hức… Hắn… sàm sỡ em… Em không muốn sống nữa… hu hu hu…”

Cô thút thít khóc, chỉ tay về phía người làm vườn đứng bên cạnh, tố cáo.

“Tôi không có, thưa ông chủ.” Người làm vườn là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, quần áo xộc xệch dính đất bẩn thỉu. Mặt hắn tái mét hoảng sợ, lắp bắp không thành lời.

“Đây là hiểu lầm. Tôi không có chạm vào cô Hiểu Khê…”

“Ông nói dối!” Hiểu Khê hét lớn ngăn lời thanh minh. Cô vòng tay ôm cổ Bác Văn, khóc nấc kể lể.

“Em muốn hái hoa hồng trong vườn để làm bánh hoa hồng cho anh. Ông ta đột nhiên nhảy ra ôm em. Ông ta cầm kéo đe dọa… em sợ lắm. Bác Văn, anh nhìn này…”

Hiểu Khê kéo cổ áo bị rách, lộ ra bả vai có vết xước dài. Cơ thể cô run cầm cập sợ hãi.

“Ông ta đẩy em vào bụi hoa rồi xé áo em. Ông ấy muốn làm nhục em. Thật kinh khủng…”

“Ông chủ! Tôi thật sự không chạm vào cô Hiểu Khê!”

Bác Văn trầm mặt đi đến bên người làm vườn. Hắn quỳ xuống sàn, cố gắng giải thích.

“Tôi chỉ ngỏ ý muốn hái hoa giúp cô ấy. Là cô Hiểu Khê tự ngã vào luống hoa… Á Á Á!”

Bác Văn bẻ gãy tay hắn, đạp hắn ngã lăn xuống sàn. Cả đêm làm việc khiến đầu óc Bác Văn mệt mỏi, lại đυ.ng chuyện không vui nên anh trút giận vào người làm.

Người làm vườn bị bẻ gãy tay vội vàng quỳ bò, dập đầu xin Bác Văn tha thứ.

Người làm trong nhà đều biết ông chủ vừa nghiêm khắc vừa hung ác. Nhưng vì tiền lương cao, không ai muốn mất việc, sẵn sàng hèn mọn lạy lục van xin để giữ lại công việc tốt. Họ còn người nhà phải nuôi.

Hiểu Khê đứng bên cạnh ôm mặt khóc thút thít, lén lút quan sát tình hình qua kẽ ngón tay. Ở góc độ không ai nhìn thấy, khóe miệng cô ta nhếch lên sung sướиɠ. Đột ngột một bóng người rơi vào tầm nhìn của Hiểu Khê.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn lên cầu thang. Sắc mặt trắng bệch hoảng sợ của Diêu Tinh xóa đi ghen tuông trong lòng Hiểu Khê. Hừ! Cô là vợ của Bác Văn thì sao? Có thấy anh ấy đang trút giận cho tôi không hả? Làm sao Hiểu Khê này có thể thua một kẻ thế thân vô dụng như cô chứ.

Diêu Tinh đứng trên cầu thang, chứng kiến từ đầu đến cuối sự tàn bạo của Bác Văn. Cô không bận tâm ánh mắt hả hê chiến thắng của Hiểu Khê. Thứ làm cô thất vọng chính là Bác Văn.

Anh thực sự không phải thú nhân chung tình kia.

Cô không thể gặp lại thú nhân dùng cả đời yêu cô, đợi cô.

Người đàn ông ác độc, ngang ngược, không nói lý kia thật xa lạ. Dù anh có là chồng cô, cô cũng không muốn đến gần.

Trời mới tờ mờ sáng mà cô đã bị đánh thức bởi cảnh tưởng bạo lực làm tâm trạng cô u ám. Diêu Tinh mang theo trái tim u buồn quay về phòng. Cô muốn trốn tránh hiện thực.

Chỉ có ngủ mới được gặp lại thú nhân chung tình kia.

Bác Văn dịu dàng ôm cô. Nụ hôn nồng nàn, bồng bềnh bên bờ sông phía Tây. Diêu Tinh ngửi thấy mùi lá thuốc, nùi nước trong veo, cảm nhận được hương vị đàn ông mạnh mẽ trên người thú nhân.

Anh không bỏ cô, thật tốt…

“Bác Văn, em yêu anh… Em yêu anh. Đừng bỏ em lại, được không anh?”

Tiếng khóc nỉ non cầu xin nức nở. Thú nhân chung tình không đáp lại cô. Nụ cười dịu dàng trên mặt anh đột ngột vặn vẹo, méo mó. Cánh tay ôm cô cũng nới lỏng, dần dần tan biến. Diêu Tinh òa khóc vì sợ.

“Không, đừng đi…”

Cô bật dậy trong tiếng gào thương tâm. Cảnh tượng trước mặt làm cô sững sờ. Con sông trong vắt đâu? Cây thuốc chữa bệnh đâu? Thú nhân của cô đâu?

“Cô thèm khát tôi đến mức bật khóc cơ à?”

Giọng nói lạnh lùng, khỉnh bỉ ném vào mặt Diêu Tinh.

Cô xoa xoa thái dương, nhìn Bác Văn đứng bên tủ quần áo chỉnh cà-vạt. Bác Văn cao một mét tám, vai rộng, eo hẹp, chân dài, cơ thể cân đối như một người mẫu. Anh mặc vest hay khoác áo blouse đều mang lại vẻ quyến rũ của đàn ông.

Hóa ra là mơ… Cô cúi đầu, giấu đi đôi mắt đỏ hoe.

“Cô xấu hổ vì bị tôi bắt gặp cô ngủ mơ khóc lóc nói yêu tôi hả?”

“…”

Không phải! Tôi nói yêu người khác, không phải đồ khốn nhà anh. Diêu Tinh cắn môi nuốt lại lời phản bác.

“Tôi chưa có ý định vứt bỏ cô. Sức khỏe của ông nội sẽ không chịu được tin tức chúng ta ly hôn.”

“…”

Có cần tôi cảm ơn anh không hả đồ khốn? Diêu Tinh trừng mắt nhìn anh, bất mãn chửi thầm.

Chút gan góc lóe lên trong mắt cô làm anh nảy ra ác ý.

Anh đi đến bên giường, chống tay vào tường, giam cô vào vòng tay mình. Anh vỗ vỗ khuôn mặt trắng mịn của cô, cợt nhả hỏi.

“Có muốn làm một lần không? Cô yêu tôi đến mức hèn mọn khóc lóc van xin cả trong giấc mơ. Tôi cũng nên thỏa mãn đồ chơi của mình chứ, đúng không?”

Mặt Diêu Tinh hết đỏ lại xanh. Lời nói thô bỉ và bẩn thỉu của anh làm cô ghê tởm. Nhưng bài học về tính vũ phu vẫn còn sờ sờ trước mắt, cô nén ham muốn đấm vỡ khuôn mặt ngả ngớn của anh.

Cô lí nhí cầu khẩn.

“Cơ thể tôi vẫn còn đau. Đừng làm, được không?”

Bác Văn ngửa đầu cười lớn rồi véo mặt cô.

“Sáng hay tôi có hai ca phẫu thuật, không rảnh để chơi với cô. Cô có cầu xin cũng không được đâu.”

Tôi cầu xin anh lúc nào? Diêu Tinh sốc trước lối suy nghĩ khác người của anh.

Bác Văn hiểu lầm vẻ mặt cô là chột dạ vì bị đoán đúng tâm tư. Anh thò tay vào cổ áo ngủ rộng, bóp mạnh ngực cô rồi ra lệnh.

“Nhanh sửa soạn rồi xuống ăn sáng. Không được để ông nội đợi.”

Bởi vì Bác Văn có điện thoại của bệnh viện nên đi vào phòng làm việc, ra lệnh cho cô xuống trước.

Diêu Tinh mang theo một bên ngực đau đớn xuống tầng. Tiếng cười vui vẻ từ phòng khách khiến cô dừng chân.

“Dù sao Bác Văn cũng góa vợ rồi, cậu ấy cũng không thể ở vậy cả đời, không sinh cháu đích tôn cho Lưu gia được.”

Cô lén lút nghe trộm, nhìn trộm phòng khách.

Có hai ông lão tóc bạc ngồi trên bộ trường kỷ đắt tiền. Diêu Tinh biết một trong hai người chính là ông nội Bác Văn. Người còn lại thì cô không quen, chưa từng gặp mặt. Bên chiếc ghế khác là một cô gái hơn hai mươi tuổi mặc váy màu trắng. Cô gái e thẹn cúi đầu nhìn thật dịu dàng.

“Tôi không thể can thiệp chuyện kết hôn của Bác Văn được. Nó qua cái tuổi nghe lời ông lão này rồi.”

“Bác Văn cưới Diêu Tinh là thực hiện theo lời hứa hôn giữa ông và ông nội cô ta. Cậu ta không nghe lời ông thì nghe lời ai trong Lưu gia này?”