Chương 2: Cơ hội sống lại

Hành động và lời nói của Hiểu Khê hoàn toàn trái ngược nhau. Sợi dây quấn quanh cổ Diêu Tinh siết chặt đến mức cô không thở nổi. Cô hoảng sợ cào rách cổ để kéo sợi dây ra.

Đầu Diêu Tinh choáng váng vì thiếu oxy. Vết mổ trên bụng bị vỡ ra, máu chảy ướt hai chân. Cơn đau đã lan khắp tay chân, Diêu Tinh đau đến mức cơ thể tê dại. Đúng lúc này, cô thấy Bác Văn lảo đảo đứng dậy. Con dao cắm trên ngực anh đung đưa theo bước đi. máu vẫn tiếp tục chảy ra từ vết thương trên ngực trái.

Có phải anh muốn phối hợp với Hiểu Khê để gϊếŧ cô không?

Bản năng sống còn khiến Diêu Tinh dồn hết sức đạp hai chân vào thành giường, bật ngửa về phía sau. Sức nặng của Diêu Tinh khiến Hiểu Khê loạng choạng ngã xuống đất. Sợi dây điện lỏng ra giúp cô thoát chết trong gang tấc. Cô tránh cánh tay quờ quạng của Bác Văn, nghiêng người lao đến bên giường, ôm lấy con trai và chạy về phía cửa phòng. Cô la hét cầu cứu.

“Cứu! Cứu tôi với…”

Diêu Tinh vươn tay muốn mở cửa thì một cơn đau từ lưng xông thẳng lên óc. Con dao gọt hoa quả cắm giữa lưng cô. Cô gục xuống đất, hai tay vẫn ôm chặt thân hình bé nhỏ của con trai.

Một người nhảy lên người cô. Họ túm tóc cô và đập mạnh xuống sàn. Con dao cắm trên lưng được rút ra và từng nhát dao tàn nhẫn đâm mạnh xuống người Diêu Tinh. Bản năng làm mẹ khiến cô cuộn chặt cơ thể, che chở đứa bé trong lòng. Cô thều thào từng chữ. “Không sao, không sao hết… mẹ sẽ bảo vệ con… mẹ ở đây… mẹ yêu… con…”

Cô bị đâm liên tiếp mười mấy nhát dao. Diêu Tinh biết bản thân sẽ bị gϊếŧ chết bởi chồng và nhân tình của anh ta. Trước khi oan ức chết đi, cô cố gắng mở to mắt để nhìn khuôn mặt con trai lần cuối. Khuôn mặt thằng bé đỏ hỏn, nhăn nhúm vì khó thở. Cái miệng bé xíu hé ra thút thít như con thú nhỏ bị thương.

“Mẹ… xin… lỗi…”

Một giọt nước mắt lăn trên mặt Diêu Tinh. Cô tắt thở, chết không nhắm mắt.

Động tác đâm dao ngừng lại khi cơ thể bên dưới bất động. Hiểu Khê ném con dao rồi đứng lên. Chị ta đá mạnh vào người Diêu Tinh. Không có phản ứng.

“Thực sự chết rồi?”

Tấm lưng đơn bạc nham nhở các vết dao. Máu phủ kín người Diêu Tinh. Hiểu khê sợ máu chảy vào người đứa bé nên vội vàng thò tay lôi nó ra. Khuôn mặt Hiểu Khê rất bình thản, không chút sợ hãi sau khi gϊếŧ người.

Diêu Tinh ôm con quá chặt khiến Hiểu Khê không cướp được đứa bé. Chị ta cáu giận bóp nghiến cánh tay bé xíu của đứa bé, nghiến răng nói.

“Chết rồi vẫn làm phiền người khác. Đồ con riêng đáng ghét!”

Đồng hồ trên cổ tay Hiểu Khê mắc vào vòng cổ gia truyền của Diêu Tinh. Viên đá tuột khỏi sợi dây, rơi xuống vũng máu tươi trên sàn. Bằng mắt thường có thể thấy máu xung quanh bị viên đá hút vào với tốc độ chóng mặt.

“Cái quái gì…” Hiểu Khê hoảng hốt rụt tay, ngã ngửa ra sau.

Ánh sáng màu vàng bắn ra từ viên đá phủ toàn bộ căn phòng, lan nhanh khắp bệnh viện và phát ra tiếng nổ lớn chấn động toàn thành phố.

Tiếng nổ vang lên cùng lúc ý thức của Diêu Tinh tỉnh lại. Cô phát hiện bản thân đứng trong một vùng ánh sáng màu vàng tĩnh mịch. Phía sau, phía trước và xung quanh không một tiếng động.

Cô mất vài giây mới nhớ lại những gì đã trải qua.

“Con tôi đâu? Trả con lại cho tôi!” Điều đầu tiên cô nghĩ đến là đứa con trai bé bỏng. Cô chạy về phía trước như mất trí, vừa khóc vừa đau khổ gào thét.

Diêu Tinh chạy thẳng về phía trước. Con đường không có vật cản nhưng lại có từng mảnh ký ức nhỏ vụn như các màn hình đen trắng trình chiếu trước mặt cô.

Cô thấy mình đang năn nỉ Hiểu Khê. “Chị, anh Bác Văn rất yêu chị mà. Chị đừng đùa bỡn tình cảm của anh ấy, được không?”

“Rất yêu tao thì làm sao? Mày nghĩ loại mồ côi khố rách áo ôm như anh ta cũng xứng với tao à?”

“Anh Bác Văn tuy là trẻ mồ côi nhưng luôn rất cố gắng học tập. Anh ấy cũng tốt nghiệp trường đại học y tốt nhất đất nước với chị mà…”

“Chỉ có loại con hoang do kỹ nữ sinh ra mới coi trọng thứ mồ côi nghèo khổ. Tao biết mày yêu anh ta. Thật tiếc là anh ta không thèm loại ti tiện như mày.”

Hiểu Khê phát hiện Diêu Tinh thầm mến Bác Văn nên thường xuyên châm chọc, đả kích cô.

Tiếng cười châm chọc của Hiểu Khê kéo dài đến cảnh tượng Diêu Tinh tỉnh dậy trong tình trạng không mảnh vải che thân. Ngồi bên cạnh là bóng lưng lạnh lùng của Bác Văn. Diêu Tinh đau khổ khi phát hiện chị gái coi cô và Bác Văn là thứ tiêu khiển. Chị ta hạ thuốc và cài bẫy khiến hai người phát sinh quan hệ. Cô vĩnh viễn không quên ánh mắt lạnh lùng, chán ghét của Bác Văn ngày hôm đó.

Bác Văn tát cô và nói.

“Lẳиɠ ɭơ! Hóa ra đây là cách yêu của cô? Dám hạ thuốc để bò lên giường tôi, thật kinh tởm!”

Diêu Tinh là do một gái bán hoa sinh ra, thân phận xấu xí khiến cô chịu đủ mọi hành hạ và oan ức. Bác Văn không tin cô, Hiểu Khê mỉa mai cô.

“Không cần cảm ơn tao đã giúp mày bò lên được giường của Bác Văn đâu. Thằng mồ côi và gái bán hoa, thật là hợp. Mày cũng giống mẹ mày, chỉ là gái cho đàn ông chơi. Ha ha ha.”

Cảnh tượng liên tục biến đối. Bác Văn là người đàn ông có trách nhiệm nên anh đồng ý cưới cô.

Đêm tân hôn, Diêu Tinh ngồi cô đơn, khóc suốt một đêm. Chồng cô đến quán bar uống rượu giải sầu. Bác Văn trút mọi tội lỗi xuống đầu Diêu Tinh. Vì cô gài bẫy anh nên Hiểu Khê tức giận bỏ ra nước ngoài. Anh không biết tất cả đều mà thủ đoạn tàn độc của Hiểu Khê.

Hiểu Khê trong mắt Bác Văn luôn là ánh sáng tốt đẹp. Diêu Tinh trong mắt anh chỉ là thứ bẩn thỉu, dối trá.

Đến khi Hiểu Khê quay về nước, Bác Văn lập tức ly hôn Diêu Tinh, dâng con trai của hai người cho chị ta làm vật thí nghiệm.

Sự thật này làm trái tim Diêu Tinh tan nát. Hôn nhân thống khổ cũng không quan trọng bằng con trai cô, không ngăn cản được cô chạy về phía trước. Diêu Tinh chạy đến khi cơ thể kiệt sức, gục xuống đất. Cô ôm ngực thở dốc, mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều.

“Cô có muốn cứu con trai không?” Thình lình, một giọng nói vang lên bên tai Diêu Tinh. Cô kinh hãi nhìn xung quanh, xác định bản thân vẫn bị nhốt trong không gian chỉ có ánh sáng màu vàng.

“Ai vậy? Tại sao lại biết con tôi?”

“Cô có muốn cứu con trai không?” Giọng máy móc, không có cảm xúc lặp lại lần thứ hai.

“Tôi phải làm gì để cứu con trai?” Diêu Tinh hét to không suy nghĩ. Cô không cần biết đây là thật hay mơ. Điều cô quan tâm là mạng sống của con trai.

Âm thanh máy móc bật cười. Tiếng cười khàn khàn như giọng người già đã lâu không mở miệng nói chuyện. Nghe chua xót và tang thương.

“Sự thật là cô đã bị gϊếŧ chết.”

Diêu Tinh biết âm thanh không nói dối. Cô đã chết dưới hàng chục nhát dao tàn ác.

“Con trai cô bị mang đi làm vật thí nghiệm. Nó chết ngay lần thử nghiệm đầu tiên.”

Hai tay Diêu Tinh siết lại thành nắm đấm. Nước mắt dần dần được thu lại, tia sáng quật cường lóe lên thật nhanh. Cô nói bằng cổ họng bị rách vì gào khóc.

“Làm ơn nói cho tôi biết cách cứu con trai. Tôi sẽ làm mọi thứ.”

“Kể cả gϊếŧ người đàn ông trong tim cô?”

Hình ảnh con dao cắm trên ngực trái Bác Văn lướt qua đầu Diêu Tinh. Cô nhắm mắt, hít vào thật sâu, thời điểm mở mắt, đau khổ đã bị vò nắn chôn vào tận đáy mắt. Cô ngẩng cao đầu trả lời.

“Đúng.”

Tiếng cười già nua lần nữa vang lên. “Có thể cô sẽ bị gϊếŧ chết trước khi cứu được con trai.”

Diêu Tinh nhíu mày tò mò về phương pháp cứu con trai… Rèm mi hạ xuống che khuất tình tự trong mắt. Với người có năng lực cứu mạng con trai, Diêu Tinh không định giấu giếm suy nghĩ của bản thân. Cô nhấn mạnh từng chữ, thật kiên cường.

“Con trai là nguồn sống của tôi. Sinh mạng bé quan trọng hơn tính mạng tôi.”

“Được. Sau khi chúng ta ký kết khế ước linh hồn, tôi sẽ giúp cô cứu con trai.”

“Ký bằng cách nào?”

Diêu Tinh vừa dứt lời thì một con dao xuất hiện trước mặt. Trực giác khiến cô biết bản thân cần làm gì. Cô rạch lòng bàn tay, máu chảy xuống đất theo lưỡi dao. Trước khi máu chạm đất thì bị ánh sáng màu vàng nuốt chửng. Vết thương trong lòng bàn tay nhanh chóng khép lại. Cơn đau khiến Diêu Tinh biết đây không phải là mơ.

Âm thanh máy móc tiếp tục vang lên.

“Tôi là linh hồn của viên đá gia truyền dòng họ Hoắc. Máu của cô đã kích hoạt năng lượng trong tôi. Một lần kích hoạt là một lần bảo vệ mạng sống của chủ nhân. Năng lượng của tôi khiến cô sống lại. Tôi có thể cứu sống con trai cô nếu được bổ sung đủ năng lượng.”

“Làm cách nào để bổ sung đủ năng lượng cho… ngài?” Diêu Tinh kích động hỏi.

“Vũ trụ tồn tại nhiều thế giới song song, bao gồm cả Trái Đất. “Hắc tinh” là nguồn năng lượng duy trì các thế giới. Nhiệm vụ của cô là đi đến các thế giới khác chiếm đoạt Hắc tinh. Tôi sẽ được kích hoạt khi nạp đủ Hắc tinh. Cô có ba giây để bắt đầu nhiệm vụ thu hoạch Hắc tinh.”

“Hắc tính có hình dáng thế nào?”

“Ba giây đếm ngược bắt đầu.”

“Cần bao nhiêu Hắc tinh để nạp đủ năng lượng?”

“Ba.”

“Tôi quay về thế giới thật bằng cách nào khi tìm được Hắc tinh?”

“Hai.”

“Này, trả lời tôi!”

“Một.”

Kết thúc tiếng đếm khô khan là toàn bộ ánh sáng màu vàng xung quanh bị hút vào cơ thể Diêu Tinh. Tốc độ cơ thể cắn nuốt ánh sáng nhanh như một cái chớp mắt. Diêu Tinh chưa lấy lại tinh thần thì đã bị viên đá gia truyền ném đến một nơi xa lạ.

“Cẩn thận!” Tiếng gầm đinh tai xuyên thẳng vào não làm Diêu Tinh giật mình xoay đầu.

Một con tinh tinh cao ba mét xông về phía Diêu Tinh. Nó há chiếc miệng đầy răng sắc nhọn như muốn cắn đứt đầu cô.