Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 175: Đời đời kiếp kiếp, Bác Văn chỉ thương một mình Diêu Tinh (Hết)

« Chương Trước
Bác Văn hét gọi bác sĩ. Chuyện trong phòng sơ sinh nhanh chóng bị mọi người phát hiện.

Thời điểm Diêu Tinh tỉnh lại, cô nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh. Cô sợ hãi ngồi bật dậy, sợ muốn khóc.

“Con tôi đâu?”

“Em đừng cử động. Vết mổ ở bụng bị bục chỉ, phải phẫu thuật khâu vết mổ lần thứ hai. Cơ thể em không chịu được cuộc phẫu thuật thứ ba đâu.” Bác Văn ấn vai Diêu Tinh, giữ chặt không cho cô cử động.

Trí nhớ về việc bị phản bội khiến Diêu Tinh muốn đánh người nhưng tình cảm yêu đương qua các thế giới làm cô không nỡ xuống tay với anh. Cô không muốn tổn thương người đàn ông này dù anh đã phản bội mẹ con cô.

“Tránh ra.” Cô gằn từng chữ.

Bác Văn giật mình kinh ngạc, vừa cúi xuống để nhìn cô thì từ cửa xông vào một người.

“Tao phải đánh chết hai đứa chúng mày. Gia đình tao cưu mang chúng mày bao lâu nay vậy mà dám hãm hại Hiểu Khê. Con bé hiền lành, tốt bụng, giỏi giang vậy mà bị bọn mày vu khống, hãm hại. Bọn mày không phải là người!”

Người xông đến mắng chửi là Thục Oanh, mẹ ruột của Hiểu Khê.

Bác Văn giơ tay đỡ được cú đánh của bà ta. Anh chộp cổ tay, hất bà ta ngã xuống đất.

“Cút ra ngoài! Em ấy cần nghỉ ngơi. Đừng bao giờ đến làm phiền em ấy nữa.”

“Cái cái gì…” Thục Oanh bị ngã đau, lắp bắp không nói được lời mắng chửi.

“Thục Oanh! Bà đừng làm loạn nữa.” Triệu Hán Lương xông vào phòng. Đầu tiên là sửng sốt khi thấy vợ ngồi trên sàn, thứ hai là nhìn thấy Bác Văn đang ôm Diêu Tinh trong tư thế bảo vệ, sẵn sàng đánh bất cứ ai làm hại cô.

Ông ta kéo vợ dậy, không cho bà ta nói. Hán Lương nhìn thẳng Bác Văn, giọng nói ồm ồm giống người đã lâu không được nghỉ ngơi.

“Cậu đã theo đuổi Hiểu Khê rất nhiều năm, không còn tình thì cũng nên có nghĩa. Cậu đừng quên Hiểu Khê là chị gái duy nhất của Diêu Tinh. Con bé sống có tình có nghĩa, sẽ không đồng ý để chồng mình kiện chị gái đâu. Cậu tốt nhất giao hết bằng chứng đã ngụy tạo ra đây. Chúng ta là người nhà, không cần xé rách mặt đến mức phải lên tòa. Tôi có thể cất nhắc cho cậu vị trí phó viện trưởng bệnh viện.”

“Cút!”

Bác Văn đáp lại duy nhất một chữ khiến mặt Hán Lương tối đen. Ông ta nghiến răng nhìn anh căm hận.

“Tôi cho ông năm giây. Nếu ông chưa cút khỏi đây thì tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Cậu và đứa con hoang đó cứ đợi đấy. Đừng mong Triệu gia chúng tôi tha cho hai người.” Hán Lương tức giận kéo Thục Oanh rời đi.

Bác Văn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại thật lâu, rồi mới kiểm tra Diêu Tinh.

Không biết cô đã hôn mê từ lúc nào. Sắc mặt cô trắng bệch, rèm mi vẫn vương nước mắt.

Bác Văn đau lòng cúi người hôn lên rèm mi cong vυ"t của cô.

“Thật tốt, em vẫn ở bên tôi.” Giọng anh thật khẽ, thật trân trọng và dịu dàng.

Lần thứ hai Diêu Tinh tỉnh dậy là bởi tiếng khóc nho nhỏ của trẻ con. Cô mở bừng mắt nhìn trần nhà trắng tinh, nghiêng đầu nhìn theo tiếng khóc thì phát hiện ngay bên cạnh mình là một đứa bé quấn trong tã.

“Đây là… đây là….”

“Con trai của chúng ta.” Bác Văn tiến tới ôm lấy đứa bé, nhét núm bình sữa vào miệng nó.

Tiếng khóc im bặt, đứa bé mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để như sắp chết đói.

Diêu Tinh đờ đẫn nhìn cảnh tượng Bác Văn chăm sóc con trai cô. Câu hỏi “cô đang tỉnh hay mơ” vẫn luôn dằn vặt não cô đau điếng.

Đứa bé uống no liền ngủ. Bác Văn cẩn thận đặt nó xuống giường, dùng gối chèn xung quanh để nó ngủ ngon, không bị giật mình. Sau đó anh giúp Diêu Tinh ngồi dậy. Lần này cô không xua đuổi anh bởi vì cô có rất nhiều câu hỏi nghẹn trong lòng.

Bác Văn trầm mặc đút nước cho cô rồi hỏi.

“Tôi mua cháo cho em nhé?”

Diêu Tinh lắc đầu, nhìn anh chằm chằm. Ánh mắt chuyên chú mang theo tức giận, bất mãn, ấm ức, tủi thân và khổ sở của cô làm anh đau lòng.

Anh ngồi song song cô, vòng tay khoác qua lưng cô, nghiêng đầu cọ cọ tóc cô như đang làm nũng.

“Tôi biết em có rất nhiều thắc mắc. Tôi sẽ chậm rãi kể toàn bộ sự việc. Em đừng tức giận, đừng buồn và không được khóc nhé.”

Diêu Tinh không trả lời.

“Diêu Tinh, tôi chưa từng phản bội em.”

“Hiểu Khê hạ độc em và dùng thuốc giải để uy hϊếp tôi làm việc cho cô ta. Cô ta lợi dụng bệnh viện của Triệu Hán Lương để nghiên cứu một loại thuốc giống vắc-xin có khả năng truyền nhiễm một loại bệnh mới chưa có thuốc chữa trị. Khi tôi phát hiện chuyện này thì độc đã ngấm vào bào thai. Không thể chữa khi bào thai trong bụng mẹ. Vậy nên tôi đành diễn kịch yêu cô ta để có thể vào sở nghiên cứu trộm tài liệu.”

“Việc mang con trai chúng ta đi thí nghiệm cũng nằm trong kế hoạch để lừa gạt cô ta. Tôi sẽ không bao giờ hại em và con. Chỉ là tôi không nghĩ đến cảm thụ của em, khiến em đau lòng xông vào phòng bệnh.”

“Thời điểm máu của em kích hoạt viên đá gia truyền, tôi cũng bị kéo vào theo. Người đàn ông yêu em trong cả ba thế giới đều là tôi. Tiếc là thế giới thứ nhất và thứ hai, tôi bị mất trí nhớ, không nhận ra em. Chỉ đến trước khi tôi mất sạch máu trong người, trước khi ý thức biến mất thì mới lấy được ký ức. Nhưng đã quá muộn… Thế giới thứ ba, tôi thành công mang theo trí nhớ của hai thế giới trước. Ngay từ ngày đầu tiên em đến thế giới thứ ba, tôi đã biết là em.”

Thân thể Diêu tinh cứng đờ. Cô từ từ quay đầu, nhìn khuôn mặt người đang ôm mình. Cùng một vóc người, cùng một khuôn mặt nhưng giọng nói khác nhau. Đôi mắt thâm tình của anh như muốn nhấn chìm cô trong tình yêu.

Diêu Tinh nuốt khan, khó khăn chất vấn.

“Hai nhân cách là lừa gạt em?”

“Không phải.” Bác Văn cúi đầu muốn hôn nhưng bị cô né tránh.

Anh cười buồn, tay xoa vai cô, không làm ra thêm hành động thân mật nào khác.

“Tôi xin lỗi vì đã giấu giếm em. Nhưng tôi không thể để ý thức của viên đá gia truyền phát hiện. Tôi phải giữ nguyên vai diễn, phải dùng thân phận minh tinh Bác Văn có hai nhân cách để ở bên em. Nhân cách mít ướt chính là tác dụng phụ của Bác Văn trong thế giới thứ hai. Cơ thể tôi bị hạ độc sẽ khiến trí não tổn thương, trở thành ngu ngốc. Sau khi xuyên qua thì thành nhân cách mít ướt. Chỉ có nhân cách lạnh lùng là giữ được ký ức của các kiếp trước, nhưng đổi lại là tôi không thể kiểm soát hoàn toàn nhân cách mít ướt. Nhân cách mít ướt không có ký ức về em, bản năng khiến cậu ta thích em, quấn lấy em ngay lần đầu tiên gặp.”

“Vậy… tại sao anh không nói rõ mọi chuyện với em? Nếu em biết rõ mọi chuyện thì sẽ không phí thời gian dây dưa các chuyện khác. Chúng ta có thể… dù sao em đối với anh cũng…” Diêu Tinh ngập ngừng không nói hết lời trong lòng. Cô bị mắc nghẹn nơi cổ, nuốt lại thì tủi thân, phát ra thì không nỡ giận anh.

“Hai thế giới trước, em hoàn thành nhiệm vụ là vì tự tay lấy máu tôi. Thế giới thứ ba là do đám bắt cóc tạo cơ hội cho em lấy máu tôi. Điều này làm xao động năng lượng của đá gia truyền Hoắc gia, giúp tôi và em thành công quay trở về thế giới thực. Khi chưa xác định được năng lượng giúp em và tôi là thứ gì, tôi không thể lần thứ hai làm tổn thương người mình yêu.”

Rèm mi hạ thấp, Diêu Tinh nhìn xuống sàn phòng. Người anh yêu? Là cô ư? Không phải trong lòng anh vẫn luôn chứa mối tình đầu hay sao? Giọng cô run rẩy, nhỏ như tiếng mèo.

“Em còn nghĩ khi quay về thế giới thật, câu đầu tiên anh nói với em sẽ là ký vào đơn ly hôn. Em vẫn luôn nghĩ chúng ta đã là chồng cũ, vợ cũ…”

Bác Văn đột ngột quỳ xuống trước mặt Diêu Tinh khiến cô sợ hãi ngừng nói, dịch người về phía sau. Vết mổ bị động làm cô nhăn mặt.

Anh nắm tay cô, khẩn trương nói. “Em đừng cử động.”

Diêu Tinh hít vào thở ra vài lần đợi cơn đau giảm bớt. Cô biết sinh mổ sẽ rất đau khi thuốc tê tan hết, chỉ là không nghĩ nó đau đến ong óc luôn.

“Tôi không phủ nhận bản thân từng yêu thích và theo đuổi Hiểu Khê khi còn học đại học. Nhưng đó là quá khứ. Hôn nhân của chúng ta không xuất phát từ tình yêu nhưng nó đơm hoa, kết trái bằng tình yêu của em dành cho tôi. Tôi không phải thằng ngốc, không phải kẻ máu lạnh, tim tôi là máu, tôi biết cảm nhận ấm áp thân tình từ em. Diêu Tinh, tôi yêu em. Tôi chưa từng nói yêu em trong suốt một năm kết hôn là tôi sai. Chỉ là, ừm, em cũng biết tôi không giỏi ăn nói, không biết cách bày tỏ tình cảm trong lòng nên làm em buồn rất nhiều lần. Tôi sẽ sửa, tôi hứa với em.”

“Anh yêu em từ lúc nào?” Đã trải qua ba thế giới, Diêu Tinh nghe lời yêu từ cùng một người, lần nào cô cũng biết người đó thật lòng. Riêng thế giới thật này, cô chưa từng được nghe.

Bác Văn hiểu cô hỏi tình cảm trong đời sống thật, không phải các thế giới xuyên đến làm nhiệm vụ.

“Tôi… không biết…” Anh gấp gắp nắm chặt tay Diêu Tinh như sợ cô giận, sợ cô hất tay anh. Mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay cho cô biết anh đang rất hồi hộp, bồn chồn và lo lắng. Anh nói. “Khi tôi nhận ra ánh mắt của mình luôn dõi theo em thì em đã trở thành một phần trong cuộc đời tôi. Tôi không nghĩ bản thân mình có thể sống nếu thiếu em.”

Diêu Tinh nhìn chòng chọc đôi mắt thâm tình, đào bới trong đó sự giả dối, sự chán ghét. Nhưng hình ảnh phản chiếu trong mắt Bác Văn là bộ dạng xanh xao yếu ớt sau ca mổ sinh của cô. Cô nghe thấy giọng mình rất khẽ, tựa tiếng mưa rơi bên hiên nhà.

“Anh thật sự yêu em ư? Trước khi làm nhiệm vụ? Trước khi trải qua ba kiếp sống với em trong các thế giới hư ảo kia? Anh… yêu em, thật sao Bác Văn?”

“Diêu Tinh, tôi yêu em.” Bác Văn hôn mu bàn tay cô, mắt vẫn nhìn cô chuyên chú.

“”Tôi yêu em, vợ của tôi.” Anh nghiêng đầu, dụi sườn mặt vào tay cô. Giọng nói bình thản, dịu dàng. “Tôi yêu em hơn sinh mạng mình.”

Tư thế quỵ lụy quen thuộc làm Diêu Tinh chấn động. Đây chính là tư thế quỳ gối cầu xin cuối cùng trong thế giới thứ hai. Bác Văn trong thế giới đó cũng nói với cô rằng. “Kiếp sau, sau xin em để tôi được dùng sinh mệnh để yêu thương em…”

Diêu Tinh bối rối và hoang mang. Sự thật khác xa những gì cô biết, cô không biết bản thân nên làm gì vào lúc này.

Người chồng mà cô đinh ninh đã phản bội mình lại yêu mình.

Người chồng mà cô tin chắc không hề yêu cô lại yêu cô tự bao giờ.

Người chồng chưa từng nói tiếng yêu chỉ là vì anh ngại ngùng.

Sự thật làm cô choáng váng. Cô mấp máy môi muốn nói, tiếc nuối rút lại tay.

Bác Văn hoảng hốt muốn giữ tay cô nhưng không kịp. Anh vươn tay muốn níu giữ và nhận ra cơ thể cô đang run khẽ. Cuối cùng anh thở dài, buông thõng tay bên người. Nắm tay siết chặt để che giấu sự bất an trong lòng, anh nói.

“Tôi sẽ đợi đến ngày em tin tưởng tôi.”

Diêu Tinh nghiêng đầu, không dám nhìn vào đôi mắt chứa đầy tình yêu nóng bỏng. Giọng cô lí nhí.

“Em mệt. Muốn nghỉ ngơi.”

Diêu Tinh nằm viện mười ngày. Việc chăm sóc con trai là Bác Văn tự làm. Từ pha sữa đến thay bỉm, dỗ con ngủ,… anh đều tự mình làm. Việc chăm sóc sức khỏe Diêu Tinh là một mình anh lo toan. Anh không thuê hộ lý.

Ban đầu Diêu Tinh còn kháng cự nhưng sau đó thỏa hiệp. Sẽ chẳng ai hắt hủi được một người toàn tâm toàn ý đến mình, ngay cả việc dìu cô đi vệ sinh, lấy nước rửa chân cho cô, anh cũng phải tự tay làm mới yên tâm thì cô sao nỡ bắt bẻ.

Sau mười ngày, Diêu Tinh ôm con về nhà. Căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối thơm mùi nắng mới.

Các kiếp sống trong ba thế giới kia rất phong phú, có lạc hậu nghèo đói, có giàu sang phú quý nhưng không nơi nào thân thương bằng nhà mình.

Khi về nhà, Bác Văn vẫn chăm sóc hai mẹ con từng miếng ăn giấc ngủ khiến Diêu Tinh phải tò mò khó hiểu.

“Anh không đi làm à?”

“Sau khi anh tố cáo các hoạt động nghiên cứu của Hiểu Khê với cảnh sát thì viện trưởng bệnh viện Triệu gia đã đuổi việc anh. Hiện tại anh thất nghiệp và chưa có ý định tìm việc làm mới. Anh muốn chăm sóc vợ con mình một thời gian. Em đừng chê anh lười, bắt anh đi tìm việc mới nhé. Anh vẫn còn rất rất rất nhiều tiền.”

Diêu Tinh lườm anh sắc lẻm. Giám đốc bệnh viện là Triệu Hán Lương, là bố của Hiểu Khê và cô, là bố vợ anh, vậy mà anh nhắc đến như người dưng. Anh có cần nhấn mạnh ba lần chữ “rất nhiều tiền” không?

Cô hỏi.

“Bệnh viện không bị cảnh sát phong tỏa, cấm hoạt động à?”

“Hiểu Khê và Triệu Hán Lương đã dự tính trường hợp trụ sở nghiên cứu bị lộ ra ngoài nên ngay từ đầu sở nghiên cứu đó được xây dựng với danh nghĩa độc lập, không chút liên quan đến bệnh viện. Triệu Hán Lương làm chủ bệnh viện, Triệu Hiểu Khê là chủ sở nghiên cứu phi pháp. Nếu ra trước pháp luật thì phía bệnh viện có thể kiện ngược lại là sở nghiên cứu lừa đảo đối tượng hợp tác.”

“Triệu Hán Lương nhẫn tâm vứt bỏ Hiểu Khê hay sao?” Diêu Tinh giật mình kinh ngạc đến mức gọi thẳng cả họ tên bố ruột.

“Có thể hai cha con họ vẫn nghĩ dùng tiền để thoát tội.” Bác Văn khịt mũi lạnh lùng, nhìn cô lưỡng lự. “Em sẽ không giận tôi khi đuổi cùng gϊếŧ tận hai bố con ác độc đấy chứ?”

Diêu Tinh lắc đầu, ánh mắt kiên định. “Chắc chắn Triệu Hán Lương biết chuyện Hiểu Khê tiêm thuốc độc vào người em. Ngay cả cháu ngoại cũng không tha thì cứ để ông ta đối mặt với pháp luật đi. Anh cứ thẳng tay xử lý vụ việc, em sẽ không can thiệp, không mềm lòng tha thứ cho hai người đó đâu. Dám hãm hại con trai em thì cũng phải xác định nhận hậu quả đi!”

Bác Văn nhận được sự ủng hộ của vợ, anh đẩy nhanh quá trình vạch mặt bố vợ và chị vợ trước vành móng ngựa. Anh đưa ra rất nhiều bằng chứng về các nghiên cứu độc hại của sở nghiên cứu, các vi phạm trong việc nhập thuốc giả, tăng giá thuốc, nhận tiền nhà bệnh nhân của bệnh viện. Hoàn toàn dìm mọi cơ hội thoát tội của Triệu Hán Lương và Triệu Hiểu Khê.

Sau bốn tháng, phiên tòa đầu tiên mở ra. Trước các chứng cứ xác thực, Hiểu Khê bị tuyên án tù chung thân dù cô ta đã nộp rất nhiều tiền để xin giảm án. Triệu Hán Lương tù năm mươi năm. Bệnh viện và sở nghiên cứu phải đóng cửa.

Triệu Hán Lương và Hiểu Khê kháng án. Thục Anh, mẹ của Hiểu Khê tìm luật sư giỏi để tìm cách giảm án cho chồng và con gái. Triệu gia giàu sang phú quý và quyền lực nhất thành phố A tuyên bố phá sản vì lo tiền chạy án. Gia tộc lâu đời với sản nghiệp to lớn cuối cùng bị phá hủy trên tay Triệu đại tiểu thư Hiểu Khê.

Truyền thông đưa tin rầm rộ khắp nơi. Ai ai cũng biết người đưa Triệu Hán Lương và Triệu đại tiểu thư vào tù chính là cậu con rể làm bác sĩ trong bệnh viện.

Diêu Tinh là nhị tiểu thư Triệu gia cũng bị báo đài nhắc đến rất nhiều. Nhưng cô ở trong nhà chăm sóc con trai, không lộ diện khiến phóng viên không có cơ hội phỏng vấn hay chụp lén.

Vụ án này kéo dài gần hai năm. Mang đến rất nhiều mệt mỏi cho bên nguyên đơn và bị can. Diêu Tinh và Bác Văn chưa từng mềm lòng khi đấu tranh vì sự thật.

Quá trình sát cánh đối phó Hiểu Khê, tình cảm của Diêu Tinh và Bác Văn đã có thêm một bước tiến mới.

Diêu Tinh không còn từ chối các hành vi thân mật của chồng. Bác Văn được nước lấn tới, làm bản thân trở thành bến dựa vững vàng cho vợ. Cậu con trai Lục Lập Thành càng lớn càng giống đứa con đầu tiên đã mất sớm của Diêu Tinh trong thế giới thú nhân. Đứa bé khỏe mạnh, dễ thương, ngoan ngoãn, bù đắp mọi tiếc nuối và đau khổ của Diêu Tinh trong thế giới thú nhân.

Diêu Tinh và Bác Văn không phải lần đầu làm bố mẹ nhưng vẫn chậm rãi nuôi dạy con trai lên người.

Cô không còn hỏi Bác Văn có yêu cô không? Bởi vì tình yêu của người đàn ông này trầm lắng thấm vào trong từng hơi thở cuộc sống của cô.

Bác Văn chuyển tiếng yêu từ lời nói thành hành động. Anh dùng cả đời, dùng kiếp này, kiếp sau để yêu thương Diêu Tinh.

Đời đời kiếp kiếp, Bác Văn chỉ thương một mình Diêu Tinh.

Hết.
« Chương Trước