Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 166: Gia đình Bác Văn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xe chạy đến phía Tây thành phố, tới khu đất vàng đắt đỏ thì bắt đầu đi chậm lại. Xe rẽ vào con đường với hàng cây cọ cao lớn, đường sạch sẽ, không khí trong lành.

Xe đi qua một hồ nước lớn. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ một bóng tròn dập dờn kỳ bí.

Diêu Tinh chưa từng đến đây nhưng nhìn kiến trúc và cây cối hai bên đường, cô này lên đủ loại suy đoán về thân phận của Bác Văn.

Xe đi vào một cổng sắt to lớn. Các xe màu đen đi trước và đi sau như các vệ sĩ tách sang con đường phụ rồi biến mất trong bóng đêm. Diêu Tinh tròn mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài xe. Sân bên trong cánh cổng vô cùng giàu sang, giống như khu biệt thự sân vườn to lớn trong những bộ phim về gia tộc lâu đời phú quý.

Từ cổng vào tới biệt thự mất mười phút chạy xe.

Xe dừng trước một biệt thự to như lâu đài cổ xưa. Lái xe cung kính mở cửa cho Bác Văn. Anh vòng sang cửa xe bên kia, nghiêng người mở cửa xe cho Diêu Tinh. Động tác của anh lịch thiệp và đẹp mắt hơn ngày thường rất nhiều.

Diêu Tinh chớp mắt nhìn lâu đài trước mắt, ngập ngừng nói.

“Đây là… ừm, anh là hoàng tử muốn nếm trải đời sống của dân thường nên dấn thân vào giới giải trí à?”

“Ừ.” Bác Văn gật đầu.

Cô trợn to mắt, nuốt nước bọt rồi sợ sệt hỏi.

“Em từng đánh nhân cách mít ướt, liệu có bị… chém đầu không?”

Bác Văn phì cười. Tay vội đưa lên giả bộ ho khan để che đi khóe miệng. Anh cúi đầu, hôn nhẹ môi cô. Giọng nam trầm dễ nghe như rót mật vào tai cô.

“Tôi là hoàng tử của riêng một mình em. Tôi sao nỡ chém đầu người yêu của mình chứ.”

Diêu Tinh lườm anh muốn rách mắt, miệng “hứ” thật to. Thật khéo nịnh!

Bác Văn thấy tinh thần cô đã thả lỏng hơn rất nhiều, lúc này mới xoa đầu cô, dịu dàng nói.

“Đây là nhà của bố tôi. Tôi có việc cần xử lý, làm xong sẽ về nhà. Em đợi tôi một chút nhé.”

Mới xác nhận hẹn hò ban ngày, tối đã đi gặp bố chồng, vậy có nhanh quá không? Diêu Tinh xoắn xuýt trong lòng, suy nghĩ ngày càng đi xa khỏi hiện thực.

Đợi một chút! Bác Văn nói “nhà của bố tôi”? Tại sao không phải là nhà tôi? Nhà bố mẹ tôi?

Tim Diêu Tinh nhảy thình thịch vì phát hiện ra một bí mật to lớn. Cô nhìn sườn mặt đẹp trai của Bác Văn bằng ánh mắt yêu thương của người mẹ.

Bác Văn liếc qua khuôn mặt cô, tinh tế nhận ra cô lại chìm vào ảo tưởng linh tinh rồi. Miệng anh nhếch lên vui vẻ, đáy mắt là sự cưng chiều sâu đậm.

Hai người nắm tay đi vào trong phòng khách rộng lớn hơn cả sảnh chờ của một khách sạn. Nội thất sang trọng lấp lánh chữ “giàu”.

Bộ tràng kỷ giữa phòng có ba người đang ngồi. Một người trung niên có gương mặt của Bác Văn của ba mươi năm sau. Một phụ nữ xinh đẹp quý phái, đường nét sắc sảo, lãnh đạm. Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang ngồi xếp lego.

Đứa bé nhìn thấy Bác Văn liền nhảy xuống khỏi ghế, reo lên vui vẻ.

“Anh! Anh đã về. Em nhớ anh quá.”

Đứa bé lao tới muốn ôm chân Bác Văn. Anh nhanh nhẹn ôm eo Diêu Tinh tránh sang bên cạnh làm đứa bé vồ hụt, ngã sấp xuống tấm thảm lông dày.

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

Mặt đứa bé úp trên thảm lông, vai run run rồi nức nở khóc. Bộ dạng bị vứt bỏ vô cùng thảm thương.

Người phụ nữ xinh đẹp vội vàng đi đến nâng đứa bé dậy. Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng trách cứ đứa bé.

“Bác Tân, con quên rồi à? Chưa được sự cho phép của anh Bác Văn thì con không được ôm anh ấy.”

“…” Diêu Tinh giật giật khóe miệng. Đây là cách dạy bảo con nên có của một người mẹ? Đường nét khuôn mặt đứa bé đến 80% là giống Bác Văn, chắc chắn là anh em ruột. Tại sao…

Bác Tân bị mẹ dạy dỗ, vừa thút thít oan ức vừa lén lút nhìn Bác Văn.

Người phụ nữ ngẩng đầu, mỉm cười trìu mến với Bác Văn.

“Con ăn tối chưa? Để dì xuống bếp nấu cho con nhé?”

Bác Văn lạnh mặt đi qua người phụ nữ, không bố thí một ánh mắt nào. Diêu Tinh đi theo anh, hơi quay đầu nhìn về phía sau.

Nụ cười dịu dàng của người phụ nữ trở nên buồn bã. Bác Tân muốn chạy theo anh trai nhưng bị mẹ kéo lại, lắc đầu không cho phép.

Bác Văn đi đến trước mặt người đàn ông, lạnh nhạt nói. “Tôi có chuyện muốn nói.”

Hoắc Bác Lập nhìn chằm chằm vào mặt con trai lớn, nghiêm khắc nói.

“Bác Tân là em trai con. Nó chỉ là một đứa trẻ.”

“Hừ.” Bác Văn hừ lạnh, không tỏ rõ ý kiến.

Bác Lập cau mày không vui, đảo mắt qua khuôn mặt lúng túng bên cạnh của Diêu Tinh. Ông đứng dậy, gõ gỗ gậy gỗ khắc hình rồng xuống sàn.

“Vào phòng làm việc.”

Bác Văn dắt Diêu Tinh đi theo.

“Khương Lan, tiếp đãi khách.” Bác Lập đột ngột quay đầu, ra lệnh.

Khương Lan tao nhã đứng dậy, trên mặt là nụ cười xinh đẹp hiếu khách. Bác Tân lon ton chạy theo sau, mắt không rời Bác Văn một giây nào.

Khương Lan đon đả nói với Diêu Tinh. “Cô gái xinh đẹp cùng uống trà với dì nhé.”

“Em ấy đi cùng tôi.” Bác Văn tiếp tục dắt Diêu Tinh đi vượt qua mặt Bác Lập, đi lên cầu thang. Đến giữa cầu thang thì anh dừng lại, xoay đầu nhìn Bác Lập, giọng nói thiếu kiên nhẫn. “Không phải bố nói vào phòng làm việc hả? Con không có thời gian để đợi bố đâu.”

Gậy gỗ khắc rồng gõ cồm cộp xuống sàn đầy tức tối. Bác Lập tức điên nhìn đứa con trai lớn kiêu ngạo của mình.

Khương Lan vỗ nhẹ lên tay ông, thì thầm đủ cho toàn bộ người đang có mặt đều nghe được. “Đừng nóng giận, không tốt cho bệnh tim của ông. Là em chưa đủ tốt, anh đừng trách Bác Văn.”

Sự thảo mai làm Diêu Tinh chán ghét. Cô gãi gãi lòng bàn tay Bác Văn, cơ thể dịch đến gần anh hơn. Cô đủ thông minh để suy đoán được quan hệ và thân phận của những người trong gia đình này.

Bác Văn cảm nhận được sự an ủi từ Diêu Tinh. Anh kéo tay cô lên hôn nhẹ. Hai người tiếp tục đi lên cầu thang, đến căn phòng thứ hai bên trái.

Phòng làm việc rộng bằng căn hộ hai phòng ngủ của Bác Văn. Diêu Tinh nhận rõ sự khác biệt của người giàu và nghèo. Cô nhìn chằm chằm một bức tranh lớn treo phía sau bàn làm việc.

“Đấy là mẹ tôi. Bức ảnh này chụp trước khi bà sinh ra tôi.”

Người phụ nữ trong tranh rất xinh đẹp. Người đàn ông đứng bên cạnh giống Bác Văn như đúc từ một khuôn. Điểm khác biệt là ánh mắt không lạnh lẽo, lãnh đạm bằng anh.

“Nụ cười của mẹ anh thật hạnh phúc.”

“Bố tôi rất yêu bà ấy. Bà ấy mất sau một ngày sinh ra tôi. Tranh bà ấy được treo khắp căn nhà. Nụ cười hạnh phúc cái gì chứ? Không phải ông ta vẫn lấy người khác hay sao?”

Khương Lan đúng là dì ghẻ của Bác Văn, vợ hai của bố anh.

Diêu Tinh ngập ngừng an ủi.

“Bác Tân khoảng bảy tám tuổi. Chứng tỏ bố anh đã góa vợ gần hai mươi năm mới kết hôn. Thương nhớ một người đã khuất trong thời gian dài như vậy cũng không dễ…”

“Em thật ngây thơ.” Bác Văn cúi đầu cắn môi cô, không cho nói tiếp. Sau nụ hôn ngọt ngấy, anh kể sự thật.

“Khương Lan là thư ký của ba tôi. Cô ta bỏ thuốc rồi bò lên giường ông ấy. Thằng nhóc kia là hàng sản xuất sau vụ chuốc thuốc. Hoắc gia không bao giờ vứt bỏ con cháu ruột thịt nên đã đón mẹ con cô ta về. Ông ta treo ảnh vợ khắp nhà thì cũng không thoát được việc thua cuộc dưới hành vi chăm sóc dụ dỗ của một cô gái trẻ mưu mô. Hừ!”

Ánh mắt tự tin và giọng nói ngạo mạn của anh không giống một thiếu gia bị dì ghẻ bắt nạt. Diêu Tinh hôn cằm anh, vuốt ve tay anh thay lời an ủi, đồng cảm. Cô không giỏi nói lời an ủi và người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh cũng không yếu đuối. Chủ nợ ba trăm tỷ của cô chưa từng là người yếu đuối.
« Chương TrướcChương Tiếp »