Bác Văn ngồi tựa thành giường, trìu mến nhìn Diêu Tinh sờ soạng chân tay anh.
“Tôi không sao.”
Năng lực chữa bệnh của Diêu Tinh nhanh chóng giúp cô biết các vết thương trên người là vết thương ngoài da. So với thời điểm cô bị bắt đi thì không có gì nguy hiểm. Cách băng bó của bệnh viện này khiến cô hiểu lầm.
Diêu Tinh sẽ không thừa nhận là cô quá lo lắng cho anh nên thần hồn nát thần tính đâu.
Cô vuốt cánh tay quấn băng trắng, đau lòng nắm bóp bàn tay trầy xước đã bôi thuốc đỏ của anh.
“Đã có chuyện gì xảy ra sau khi em bị bắt đi vậy? Anh chuyển nhân cách lúc nào? Có bị lộ không? Lúc đó nhân cách mít ướt khóc thảm đến mức ngất xỉu làm em rất sợ…”
“Diêu Tinh!” Bác Văn đột ngột gãi lòng bàn tay cô làm cô rùng mình. Anh nghiêng tới, chạm vào môi cô. Xúc cảm lạnh lẽo truyền từ môi cô làm anh đau lòng.
Nụ hôn nhẹ chuyển thành ướŧ áŧ sắc tình. Thời điểm dứt ra, mắt Diêu Tinh đã đỏ hoe.
“Tôi không sao. Xin lỗi vì đã làm em lo lắng.” Trên đường đến bệnh viện, tôi đã tỉnh lại và đổi nhân cách, không bị lộ gì đâu. Trong quá trình sắp đặt phòng bệnh, có nhiều người phát hiện ra tôi nên chen lấn đến gần xin chữ ký. Vài người quá khích nên hành động thiếu kiểm soát. Đều là vết thương ngoài da thôi, rất nhanh lành.”
Diêu Tinh e thẹn, mắt đảo loạn, không dám nhìn vào đôi mắt thâm tình của anh.
“Đừng tưởng dùng nụ hôn mà em bỏ qua cho việc anh để Hiểu Khê cứu nhé.”
“Hử? Hiểu Khê? Tại sao lại nhắc đến cô ta?”
“Anh đừng có giả bộ. Truyền thông và fan biết chuyện anh gặp nạn trên núi và được Hiểu Khê cứu rồi. Rõ ràng là em và anh lên núi, xuống núi, đi cùng nhau mà. Tại sao đến tai người ngoài lại là anh và cô ta chứ? Anh bị thương thì phải nằm yên một chỗ, đợi em quay về cứu anh, đưa anh tới bệnh viện chứ? Tại sao anh dám để cô ta cứu anh lúc đang hôn mê hả?”
Diêu Tinh xụ mặt, giọng nói bất mãn nhưng động tác vuốt ve băng gạc trên tay anh rất nhẹ nhàng, cẩn thận.
“Phì.” Bác Văn không nhịn được cười. Anh mím môi, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt khi thấy cô trừng mắt phụng phịu.
Anh nắm cằm cô, hôn nhẹ, giọng đầy dụ dỗ. “Em ghen à?”
“Ừ. Em ghen đấy. Có kẻ xấu thèm muốn bạn trai em, em không có quyền ghen à?” Diêu Tinh dẩu miệng cắn môi anh. Khóe mắt ửng đỏ làm khuôn mặt cô thêm đáng yêu.
Lời nói tự mãn của Diêu Tinh đã đổ đầy tình yêu vào tim Bác Văn. Những cơn ác mộng ngày càng dày đặc khiến tinh thần anh luôn không an ổn. Mặc dù cô đã đồng ý lời tỏ tình nhưng anh không thực sự tin tưởng hai người là một đôi. Việc Diêu Tinh ghen như thìa mật xóa bớt tự ti trong anh.
Bác Văn ôm Diêu Tinh, để cô ngồi tựa vào ngực anh, chậm rãi khai hết toàn bộ chuyện đã xảy ra sau khi anh tỉnh lại. Tuy người đưa anh vào bệnh viện là Hiểu Khê nhưng cũng có người trong đoàn phim đi theo. Quản lý và trợ lý của anh đến bệnh viện rất nhanh. Mọi thủ tục nhập viện, khám bệnh đều là người của anh lo liệu. Hiểu Khê không có bất cứ dính dáng nào đến chuyện anh nằm viện.
“Vậy tin tức trên tivi thì sao?”
“Công ty sẽ lo liệu. Mọi tin đồn sẽ chấm dứt ngay trong đêm nay.” Bác Văn cúi đầu hôn tai cô, giọng nói vô cùng tự tin. Tóc anh che khuất tia nguy hiểm lóe lên trong mắt.
“Hừ! Vậy thì tốt.” Diêu Tinh cảm nhận rõ cơ thể nóng hầm hập đang ôm cô. Phần tai mẫn cảm bị anh cắи ʍút̼ trở nên đỏ rực. Cơ thể cô rạo rực, ngại ngùng và hưng phấn khác lạ. Để che giấu việc mình thích được anh ôm hôn, Diêu Tinh kể lại chuyện Lã Khôn và Trịnh Diên.
“Tôi sẽ cho người điều tra chuyện này.”
Diêu Tinh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đang ôm mình. Cô nhìn sâu vào đôi mắt sắc bén.
“Bác Văn, tại sao anh thường xuyên bị côn đồ chặn đánh như vậy?”
Động tác ôm ấp của Bác Văn cứng đờ. Mắt anh thoáng nhìn sang bên khác trong một giây nhưng nhanh chóng tiếp tục nhìn thẳng Diêu Tinh. Anh mỉm cười hỏi.
“Ý em là tôi thuê người đánh mình bị thương?”
“Anh hiểu em không có ý đó mà. Tuy anh là người nổi tiếng nhưng mật độ đυ.ng độ côn đồ là quá cao. Ngoại trừ những lần bị côn đồ chặn đánh khi đi cùng em, có phải anh cũng bị chặn đánh thêm nhiều lần khác không?”
Bác Văn không trốn tránh ánh mắt cô nhưng cũng không đáp lời.
Diêu Tinh dùng tay ôm mặt anh, từ tốn và kiên định nói.
“Trước đây chúng ta là hàng xóm, là chủ nợ, là đồng nghiệp, nhưng hiện tại là người yêu của nhau, tương lai sẽ là người nhà, người thân. Em muốn biết mọi chuyện về anh. Em sẽ xử lý tất cả những ai dám hãm hại bạn trai của mình. Bác Văn, đừng để em lo lắng, được không anh?”
“Tôi…”
Chuông điện thoại đột ngột kêu ầm ĩ. Diêu Tinh không muốn nghe nhưng tên người gọi đến làm cô phải bắt máy.
Giọng nói của quản lý Tường Tư vang lên.
“Cô ở yên trong nhà nhé. Không được ra ngoài, không mở cửa khi có người lạ tìm. Nhớ chưa?”
“Có chuyện gì vậy?” Diêu Tinh nhận ra sự nghiêm túc trong giọng nói của quản lý nên mở loa ngoài, cùng nghe với Bác Văn.
“Có hai người tự xưng là bố mẹ ruột của cô, họ kiện cô ra tòa vì tội không phụng dưỡng cha mẹ. Hiện tại tin tức này đã bị bốn tòa soạn nổi tiếng đăng công khai. Dư luận rất loạn, khá bất lợi cho cô. Công ty sẽ dồn lực xử lý, không để cô bị vu oan và thiệt thòi. Mọi hoạt động công việc của cô sẽ tạm ngừng. Sáng mai Khương Bách sẽ đưa thức ăn đến tận nhà. Cô không cần lo lắng và cứ yên tâm nghỉ ngơi trong nhà nhé.”
Diêu Tinh sửng sốt trước tin tức vừa nghe. Cô lúng túng nhìn Bác Văn, lắp bắp nói.
“Em cứ nghĩ hai người kia chỉ dọa mồm, không dám làm lớn chuyện. Việc này…”
Bác Văn cầm lấy điện thoại, tắt chế độ loa ngoài, lạnh lùng nói với Tường Tư.
“Báo cáo toàn bộ sự việc cho tôi.”
Không biết Tường Tư nói gì nhưng sắc mặt Bác Văn vẫn rất bình thản. Một tay anh cầm điện thoại, một tay xoa nhẹ gáy Diêu Tinh. Động tác ân cần, dịu dàng như đang vuốt ve thứ trân quý dễ vỡ.
Sau năm phút, anh tắt điện thoại.
“Diêu Tinh, đi với tôi đến một nơi.”
“Hả? Đi đâu cơ? Bây giờ tối muộn rồi, còn đi đâu nữa? Không phải chị Tường Tư dặn em nên ở trong nhà à? Em phải về nhà hay được ở lại đây với anh? Em không muốn về đâu. Em có thể ở lại chăm sóc anh không?”
Hàng chục câu hỏi bị cắt ngang bởi nụ hôn ngọt ngào.
Bác Văn chậm rãi hôn cô. Hết nụ hôn này đến nụ hôn khác. Chỉ cần cô có ý định nói chuyện là anh lại chiếm đoạt đôi môi sưng đỏ.
Hai mắt Diêu Tinh dần dần mê man. Kỹ thuật hôn cao siêu của Bác Văn thôi miên Diêu Tinh gần ba mươi phút.
“Cốc. Cốc.”
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Diêu Tinh vội vàng đẩy Bác Văn, chột dạ quệt miệng giấu đầu hở đuôi.
Hai người đàn ông cao lớn đi vào phòng, cung kính đưa túi đồ cho Bác Văn.
Là quần áo.
Bác Văn tháo băng bó trên người, thay quần áo bệnh nhân thành bộ vest đen.
“Anh làm gì vậy? Vết thương sẽ lâu khỏi, không được gỡ băng.” Diêu Tinh hốt hoảng ngăn cản.
“Ngoan. Tin tôi!”
Một lời nói nhẹ nhàng cũng đủ trấn an Diêu Tinh. Cô cắn môi, cảm thấy chuyện sắp tới sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của mình. Có lẽ, bạn trai của cô sắp lộ ra bí mật lớn hơn cả việc anh có hai nhân cách.
Bác Văn dắt tay Diêu Tinh ra khỏi phòng bệnh. Bên ngoài có hơn mười người đàn ông cao lớn, bộ dạng rất giống vệ sĩ. Tuy họ không mặc quần áo đen, đeo kính râm nhưng khí thế trên người rất đáng sợ.
Bên ngoài bệnh viện là hai hàng xe màu đen đã đợi sẵn.
Diêu Tinh và Bác Văn ngồi trên chiếc xe ở trung tâm. Đoàn xe lăn bánh, hướng đến phía Tây thành phố.