Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 161: Chính thức hẹn hò

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơ thể Diêu Tinh cứng đờ, không dám thở. Mắt cô mở to trong nụ hôn nhẹ cùng giọng nói khẳng định của Bác Văn.

Phản ứng luống cuống của cô rất rõ ràng nhưng bị Bác Văn phớt lờ. Anh ôm cô vào lòng, tay vuốt ve eo, tay luồn vào gáy đùa nghịch mái tóc. Anh dụi vào mặt cô như con mèo lười đang làm nũng chủ nhân.

Trong mắt Diêu Tinh là màu xanh của lá cây, là ánh nắng vàng gắt gỏng. Nắng quá gắt làm mắt cô cay cay. Lớp nước mỏng nhanh chóng phủ lên mắt, che khuất mọi thứ trước mặt. Diêu Tinh nghe thấy giọng mình, hoang mang và sợ hãi.

“Anh hiểu tôi nói gì không? Tôi không đùa. Tôi thực sự muốn rút cạn máu trong cơ thể anh.”

“Được. Tôi cho em.”

“Mất máu… anh sẽ chết.”

“Tôi tình nguyện.”

“Tại sao…” Diêu Tinh không nói được trọn vẹn câu hỏi. Anh yêu cô từ bao giờ? Tình yêu đó lớn đến mức sẵn sàng dâng hiến sinh mạng? Anh không hỏi lý do cô muốn lấy máu anh hay sao? Anh không thấy những lời nói của cô rất quái gở à?

Cô biết đây là ngọn núi tỏ tình nổi tiếng nằm bên cạnh thành phố B. Các cặp đôi yêu nhau thường đến đây để tỏ tình, hẹn ước.Sự linh thiêng của cây ước nguyện và miếu kết đôi sẽ khiến 99% lời tỏ tình đều thành công và lên vợ lên chồng. Không nghĩ đến một người thuộc giới giải trí với tính cách lạnh lùng như Bác Văn cũng yêu thích sự lãng mạn như thiếu nữ kiểu này.

Bác Văn vuốt ve Diêu Tinh đến khi cô mềm nhũn trong lòng anh, các suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cũng bị ném lên chín tầng mây. Anh ôm mặt cô bằng hai tay, trân trọng nói.

“Diêu Tinh, cho phép tôi thương em cả cuộc đời này, được không?”

Hai cơ thể dựa vào nhau, gương mặt kề sát, mũi chạm mũi, đáy mắt người này chứa đựng hình ảnh của người kia.

Diêu Tinh như bị thôi miên, thành thật nói ra suy nghĩ trong đầu.

“Tỏ tình không quỳ, không hoa, không nhẫn, không chút thành ý…”

“Phịch.” Bác Văn khụy một gối xuống đất, mắt sóng sánh ý cười khi nói.

“Trọn đời này, tôi chỉ muốn nói tôi yêu em. Diêu Tinh, chúng ta hẹn hò nhé.”

Diêu Tinh gật đầu và cơ thể cô được bế lên xoay tròn.

Tiếng cười khanh khách vang lên trong gió.

Cô sẽ không hối hận trước quyết định này. Đã rất nhiều kiếp bỏ lỡ, cô không muốn tổn thương chính trái tim mình thêm một lần nào nữa.

Cô muốn được yêu.

Con trai, xin đợi mẹ thêm một chút…

Sau khi nhận được lời đồng ý yêu đương, Bác Văn hết bế lại hôn Diêu Tinh. Anh thể hiện tình cảm rất mãnh liệt, khác hoàn toàn hành vi thường ngày của nhân cách lạnh lùng.

Bị hôn đến mức thở hổn hển, Diêu Tinh nghi ngờ nhân cách mít ướt và nhân cách lạnh lùng đã nhập vào nhau bắt nạt cô.

Hai người đi dạo quanh miếu kết đôi một vòng rồi âu yếm xuống núi.

“Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng Pháp, chúng ta qua đó luôn nhé?” Bác Văn dịu dàng hỏi.

“Hôm nay đi bộ hơi nhiều, em muốn về nhà ăn cơm do anh nấu.” Diêu Tinh vô thức thay đổi xưng hô.

“Là tôi cõng em.”

“Em không thích tình tứ nơi đông người. Chúng ta về nhà đi! Anh nấu cơm, em rửa bát. Sau đó em mát xa chân cho anh, được không?” Diêu Tinh lém lỉnh nháy mắt. Cô lắc lắc bàn tay vẫn luôn bị anh nắm chặt làm nũng.

Hai người vừa đi vừa đùa nghịch, gần đến chân núi thì bị một đám người đột ngột nhảy ra chặn đường. Bác Văn nhanh nhẹn kéo Diêu Tinh ra sau lưng mình, cảnh giác nhìn đám người mặc đồ bảo hộ lao động, chân tay và mặt bôi đầy đất để không lộ ra bộ dáng thật.

Mũi Diêu Tinh bị đập vào lưng anh, đau nhói. Cô ôm mũi, thò đầu ra đầy hoảng sợ.

“Họ là ai vậy? Họ tính làm gì…”

“Đừng nói gì hết. Nấp sau lưng tôi.” Bác Văn đẩy đầu cô ra sau, nghiêm khắc ra lệnh. Khí thế tàn nhẫn của đám người trước mặt khiến bản năng trước nguy hiểm của Bác Văn rung lên cảnh cáo. Anh nhìn khoảng cách giữa hai bên, trong đầu tính toán khả năng đánh thắng là bao nhiêu phần trăm.

Diêu Tinh bướng bỉnh lắc đầu, cố nhoài người lên trước, liến thoắng nói.

“Nhìn họ không giống côn đồ, có thể dùng tiền để nói chuyện mà. Đừng có đẩy đầu em…”

“Bốp.” Một cú đá đánh tới bẻ gãy lời Diêu Tinh.

Bác Văn vung tay đỡ, nghiêng người ôm Diêu Tinh lăn vào bụi cây thấp bên bậc thang đá. Anh quát lớn.

“Em chạy nhanh quay về miếu trên núi đi. Chạy càng nhanh càng tốt!”

Bảy gã côn đồ đồng loạt xông lên đánh. Bác Văn lao ra chắn đường, giúp Diêu Tinh có thêm thời gian chạy trốn.

Diêu Tinh chộp lấy hòn đá lớn trong bụi cỏ, hét lên giận dữ.

“Anh nghĩ em sẽ vứt lại bạn trai để chạy trốn một mình hả? Đừng coi thường em! Em cũng học võ như anh, không sợ bố con thằng nào hết.”

Cô hét lớn, lao đến đập hòn đá vào đầu một người ở gần nhất. Sự liều mạng và tự tin của Diêu Tinh phải trả giá bằng việc hai người bị đánh hội đồng.

Bác Văn văng tục vì bản tính bướng bỉnh của cô. Anh vừa đánh vừa phải chặn đòn giúp Diêu Tinh nên nhanh chóng bị trúng đòn.

Chưa đến mười phút, Bác Văn nằm bẹp trên người cô với một bên đầu chảy máu.

“Anh tránh ra! Đừng có che cho em. Đứng lên!” Diêu Tinh bật khóc, hai tay không thể đẩy cơ thể to lớn của Bác Văn.

Anh ôm cô thật chặt, một tay luồn qua sau gáy để bảo vệ đầu cô, một tay chống trên đất để giảm bớt sức nặng đè xuống người cô. Anh nghiến răng, mắt đỏ ngầu đầy bất lực. Cơ thể đau nhức không còn đủ sức cử động khiến tinh thần của anh càng bất ổn, có nguy cơ chuyển nhân cách bất cứ lúc nào.

Bản năng bảo vệ Diêu Tinh khiến vòng ôm siết chặt đầy mạnh mẽ.

Diêu Tinh cảm nhận ra cơ thể nằm trên người cô dần dần đuối sức, lực tay mềm nhũn, hơi thở đứt quãng nặng nhọc. Cô bật khóc, khàn giọng van xin.

“Làm ơn tha cho chúng tôi! Cầu xin các người! Đừng đánh nữa. Tôi van xin các người! Làm ơn đừng đánh anh ấy!”

Tiếng chân đạp mạnh xuống lưng Bác Văn. Cơ thể anh giật nảy, cổ họng hộc ra tiếng hự đau đớn.

“Nó ngất rồi. Đi thôi!” Gã râu quai nón kéo gã trọc đầu, không cho hắn tiếp tục đạp xuống lưng Bác Văn.

“Không gϊếŧ nó hả?”

“Đánh nó hôn mê hoặc gãy chân gãy tay là đủ. Đi thôi. Đừng lộn xộn thêm chuyện.” Gã râu quai nón phất tay ra hiệu.

Đám côn đồ biến mất nhanh như khi xuất hiện.

Diêu Tinh vừa khóc vừa cố gắng lật người Bác Văn. Cô bắt mạch, kiểm tra chân tay anh.

“Thật tốt! Thật tốt!” Nước mắt chảy ướt cằm, Diêu Tinh hít mũi vì an tâm. Cơ thể cô ngồi phịch xuống đất, chân tay rũ ra như mất hết sức lực. Máu trên đầu anh là vết thương ngoài da, vết rách không sâu. Chân tay không gãy. Anh hôn mê vì đầu bị chấn động, không nguy hiểm đến tính mạng.

Cô cúi người, áp trán xuống trán anh, cảm nhận nhiệt độ qua làn da dính đất. Trái tim trong ngực vẫn đập dồn dập hoảng sợ. Cảnh tượng Bác Văn dùng cơ thể bảo vệ cô, nhận mọi cú đấm cú đạp của đám người lạ mặt vẫn âm ỉ nhói đau trong lòng Diêu Tinh.

Người đàn ông này thật ngốc…

Diêu Tinh đặt Bác Văn nằm thẳng trên đất, xé áo và thuần thục băng vết thương trên đầu anh. Sau đó cô đi quanh tìm điện thoại của hai người để gọi cấp cứu hoặc cảnh sát. Cô không hề biết lông mày Bác Văn cau chặt khi cô quay đi, rèm mi dày run run khác thường.

Bóng tối bao trùm ý thức, Bác Văn như lạc vào một không gian tối đen sâu hun hút. Anh giơ tay lên cao, không thể nhìn thấy chính mình. Anh ngẩn ngơ ba giây và sực tỉnh, hoảng hốt gào lớn.

“Diêu Tinh! Em ở đâu? Em có sao không?”

Bóng tối tĩnh mịch không đáp lời.

Bác Văn hoảng hốt dồn hết sức chạy. Anh không rõ là chạy về phía trước hay anh đang chạy tại chỗ. Không có tiếng chân, không ánh sáng. Mọi thứ anh nhìn thấy chỉ là bóng tối dai dẳng bám theo.

Một ánh sáng lóe lên. Bác Văn kinh hãi nhìn bóng người đột ngột xuất hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »