Bác Văn nhìn thẳng, môi mím chặt không đáp lời. Sau khi bỏ ra kính râm thì đôi mắt sắc bén đã đỏ hoe ngập nước. Một người đàn ông cao to, đẹp trai mà rướm nước mắt, nhìn sao cũng quỷ dị.
Diêu Tinh rất lâu rồi không tiếp xúc với nhân cách mít ướt nên phản ứng khá chậm. Cô nhìn chằm chằm sườn mặt anh, đến khi nước mắt lăn dài trên gương mặt đẹp trai mới hoảng hốt lấy khăn lau nước mắt cho Bác Văn.
“Chị cắm sừng em!” Bác Văn hít mũi, tủi thân nói.
“Đừng nói linh tinh.” Diêu Tinh dở khóc dở cười, không nỡ mắng một người đang ấm ức.
“Có phải chủ nhân muốn đổi thú cưng rồi không? Gã kia không đẹp trai bằng em, không có cơ bụng, cơ ngực như em, mặt thì xấu quắc, chắc chắn gã không ngoan bằng em rồi.” Bác Văn hít mũi thật mạnh làm giọng nũng nịu nghe thật đáng thương.
“…” Diêu Tinh trầm mặc lau nước mắt, cơ thể nghiêng hẳn sang ghế lái. Bởi vì cô đang nín cười nên không nhận ra tư thế của hai người khá mập mờ.
“Chị hết thương em rồi.” Bác Văn quay sang nhìn Diêu Tinh đầy u oán. “Chị hôn hôn dỗ em đi.”
Diêu Tinh nhịn cười hết nổi, bật cười giòn giã.
Mặt Bác Văn tối sầm. Xe đột ngột tăng tốc khiến cô suýt ngã dúi về phía trước. Cô hoảng hốt ngồi thẳng trên ghế, bám tay vào bệ xe phía trước, la lớn.
“Anh phát điên cái gì vậy hả? Đi chậm lại! Giảm tốc độ ngay!”
Môi Bác Văn mím thành một đường thẳng, nước mắt rơi lã chã cũng không ảnh hưởng tầm nhìn. Anh lái xe điệu nghệ tránh né xe trên đường với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Tim Diêu Tinh như vọt tới cổ họng vì sợ.
Bác Văn lái xe như không muốn sống. Anh chạy từ trung tâm thành phố ra ngoại thành, lên đường cao tốc, tới nơi hẻo lánh. Hơn hai tiếng chạy xe kinh hoàng, tim Diêu Tinh chỉ có thể quay về nhịp đập bình thường khi xe dừng dưới chân núi.
“Rầm.”
Xe đâm vào thân cây cổ thụ, túi khí ô tô bật mở giúp Diêu Tinh và Bác Văn không bị thương.
Diêu Tinh chật vật được Bác Văn đưa ra khỏi xe, cô nổi giận đánh vào tay anh, quát lớn.
“Anh làm cái trò gì vậy hả? Có thần kinh thì đóng cửa phát điên một mình đi. Đừng có lôi tôi theo. Tôi chưa muốn chết! Chết tiệ…”
“Cô có làm sao không?” Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Diêu Tinh sặc nước bọt vì bị nghẹn. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông nghiêm nghị đứng bên cạnh. Không còn vẻ nũng nịu bất mãn, không có nước mắt lưng tròng. Một dự đoán lóe lên trong đầu, Diêu Tinh nghiến răng hỏi.
“Nhân cách lạnh lùng?”
Bác Văn liếc mắt xem thường, nhìn cô như nhìn đồ ngốc.
Diêu Tinh thở phì phì vì tức tối, nhấm nhẳng hờn dỗi.
“Lần sau anh đổi nhân cách thì báo trước một tiếng được không hả? Anh có biết cậu ta lái xe như không muốn sống hay không? Đường rộng không đi, mò đến nơi khỉ ho cò gáy làm cái gì chứ? Tôi vừa xuất viện đấy. Tôi không muốn quay lại bệnh viện nữa đâu.”
“Leo núi với tôi.”
“Hả? Cái gì cơ?” Diêu Tinh ngơ ngác nhìn Bác Văn, không bắt kịp sóng não của anh.
“Trước buổi Chung kết chương trình Thần tượng âm nhạc, tôi nói có chuyện muốn nói với cô. Cô leo tới đỉnh núi thì tôi nói cho nghe.” Bác Văn điềm tĩnh chỉ tay về phía cầu thang bằng đá cách đó không xa.
“Không đi!” Diêu Tinh quyết đoán xoay người bỏ đi. Cô đã nhìn thấy biển tên ngọn núi này rồi. Leo tới đỉnh cũng tới đêm. Cô vừa xuất viện, sức khỏe không đủ để chơi đùa.
“Leo tới đỉnh núi thì tôi trừ bớt một trăm tỷ tiền nợ gốc cho cô.” Bác Văn giữ chặt cổ tay cô, ném ra mồi câu.
“Thành giao.” Diêu Tinh cười tít mắt, hất tay anh, hùng hổ đi trước.
Bác Văn nheo mắt nhìn đôi chân thon dài nhanh thoăn thoắt chạy về phía bậc thang bằng đá. Anh vội vàng giơ nắm tay che miệng, ho nhẹ, che đi khóe miệng nhếch lên thành nụ cười hài lòng.
Sau ba mươi phút, Diêu Tinh ngồi phịch xuống tảng đá lớn bên bậc thang, bất mãn nhìn lên trên cao. Hơi thở hổn hển bán đứng sức lực yếu kém của cô.
Bác Văn đủng đỉnh chậm rãi bước lên từng bậc thang. Tới gần cô thì anh dừng lại, xoay người, ngồi xổm trước mặt cô. Giọng anh dịu dàng khó tả.
“Lên đi.”
“…” Diêu Tinh bĩu môi từ chối.
“Không muốn một trăm tỷ trừ nợ à?”
Diêu Tinh như con sóc nhỏ nhảy phốc lên người Bác Văn. Cơ thể anh hơi lảo đảo rồi vững vàng tiếp tục đi lên núi.
Thời gian dần trôi, hơi thở của Bác Văn ngày càng nặng nề. Diêu Tinh nhìn chằm chằm mồ hôi chảy dọc thái dương anh, lưỡng lự muốn nhắc nhở anh dừng lại nghỉ ngơi. Cuối cùng cô không nói, chỉ lặng lẽ dùng tay áo chấm mồ hôi trên mặt anh.
Bác Văn cõng Diêu Tinh lên tới đỉnh núi là chuyện sau một tiếng đồng hồ. Cô được anh thả xuống đất.
Diêu Tinh ngưỡng mộ nhìn anh. Thể lực thật đáng sợ!
Bác Văn quệt mồ hôi rồi vò tóc Diêu Tinh. Cô khịt mũi, hất tay anh, bĩu môi nói.
“Này, đừng có giả bộ lau mồ hôi vào tóc tôi chứ.”
Anh bật cười, nắm tay cô kéo về phía trước.
Diêu Tinh cắn môi, mắt đảo loạn nhìn xung quanh, chỉ là không dám nhìn vào bóng lưng vững chãi trước mặt.
Hai người dừng lại trước một gốc cây cổ thụ. Trên cành cây treo rất nhiều thẻ màu đỏ bay bay trong gió.
Bác Văn buông tay cô, tự mình đi đến miếu nhỏ bên dưới gốc cây, mua một thẻ đỏ và cúi người viết gì đó. Anh cẩn thận treo thẻ đỏ lên cành cây, ngẩng đầu nhìn thẻ đỏ bị gió đung đưa trong gió một hồi.
Thời điểm quay về bên cạnh Diêu Tinh, nụ cười nhè nhẹ trên mặt anh như đã hòa tan sự lạnh lùng, lãnh đạm, xa cách hàng ngày. Anh xỏ tay vào túi quần, cơ thể hơi cúi thấp để nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi.
“Cô biết nơi này không?”
Diêu Tinh liếʍ môi, gật đầu.
Bác Văn nắm tay cô nhưng bị tránh né. Anh khựng người, nhướng lông mày trầm mặc, không làm ra bất cứ hành động nào khác.
Sự kiên nhẫn trên mặt anh làm Diêu Tinh thấy lạnh sống lưng. Cô lén lút đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, gượng gạo nói.
“Đừng nói ở đây, được chứ?”
Bác Văn nắm tay cô, nắm bóp một hồi rồi mới dắt cô đi nơi khác. Diêu Tinh nhận ra hai người vòng ra sau vài cây cổ thụ cao lớn, khuất khỏi ánh mắt tò mò của người trông miếu. Dù sao hai người cũng là người nổi tiếng, cô sợ những gì Bác Văn sắp nói sẽ bị truyền ra ngoài.
Bác Văn xác định sắc mặt Diêu Tinh bình tĩnh và thư giãn hơn, lúc này anh mới kéo tay cô, hôn nhẹ.
“Diêu Tinh, tôi yêu em.”
“…” Diêu tinh giật giật cổ tay nhưng không rút lại.
Bác Văn cắn mu bàn tay cô, dịu dàng nói.
“Chúng ta hẹn hò nhé, Diêu Tinh?”
Sự dịu dàng, cẩn thận và nghiêm túc của anh làm Diêu Tinh không dám qua loa. Cô tự vấn lòng mình và xác định không có ghê tởm, không có khó xử, không có chán ghét. Thời gian tiếp xúc với hai nhân cách của Bác Văn, cô không thể phủ nhận bản thân đã bị quyến rũ trong vô thức. Cô thích nhân cách mít ướt vì cậu ta rất yêu thích và thương cô. Cô thích nhân cách lạnh lùng vì anh ta rất lịch lãm, tài giỏi và biết quan tâm cô.
Cô thích người đàn ông trước mặt này. Ngoại hình của anh không ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Bác Văn khác Khải Tư. Làm phép so sánh đơn giản là cô biết trái tim mình hướng về ai. Chỉ là…
Giọng Diêu Tinh run rẩy, từng chữ được nói ra vô cùng rõ ràng.
“Tôi thích anh nhưng… tôi tiếp cận anh là vì muốn lấy máu của anh.”
Cơ thể Bác Văn chấn động trong một giây. Anh che giấu cảm xúc vô cùng tốt, sắc mặt không chút khác thường, giọng nói vẫn bình tĩnh.
“Em muốn gϊếŧ tôi?”
Diêu Tinh lưỡng lự ba giây rồi lắc đầu. “Không.”
Chỉ là, lấy sạch máu trong người anh, tinh chế Hắc Tinh khác gì lấy mạng anh?
“Được. Tôi cho em.” Bác Văn cúi đầu, hôn nhẹ môi cô. Giọng anh mang theo cưng chiều. “Em sống với tôi đến hết đời. Trước khi chết, tôi cho em máu, được không?”