Chương 159: Tình địch đυ.ng độ

Bộ phim “Đợi một kiếp” của đạo diễn Quách Tu và phim “Tình” của đạo diễn Trương Tuyết đã được công chiếu.

“Đợi một kiếp” là phim truyền hình, cảnh diễn của Diêu Tinh xuất hiện không nhiều trong ba tập đầu tiên nhưng đủ gây ấn tượng mạnh với khán giả. Bởi vì gần đây Diêu Tinh xuất hiện khá nhiều bởi các phốt bê bối tình cảm với minh tinh nổi tiếng Bác Văn và diễn viên đẹp trai Khải Tư nên chỉ cần có tin tức về cô là fan hoặc anti fan đều lao đến mổ xẻ từ đầu đến chân. Vai diễn Bích Tuyền, nữ hai đáng thương và đáng hận khác một trời một vực với thần y Khả Nhu, hoàn toàn chinh phục khán giả bằng thực lực diễn xuất.

Khán giả vô cùng mong chờ cảnh diễn của Diêu Tinh trong các cảnh tiếp theo.

Diễn xuất của Diêu Tinh thực sự bùng nổ và có chỗ đứng khi phim điện ảnh “Tình” được công chiếu. Diễn xuất của Hiểu Khê và Bác Văn là sự đảm bảo rating của bộ phim, diễn xuất đột phá của Diêu Tinh lại là điểm gây kinh ngạc. Có nhiều bình luận dự đoán cô có khả năng đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm.

Diêu Tinh trở thành diễn viên có lượt tìm kiếm nhiều nhất ngay sau khi chương trình “Thần tượng ca hát”.

Những tin tức vui vẻ liên tiếp xuất hiện khiến quãng thời gian nằm viện của Diêu Tinh trôi qua trong vui vẻ. Chúng hoàn toàn đầy lùi tin đồn Diêu Tinh hôn bạn trai trong bệnh viện.

Vào ngày Diêu Tinh xuất viện, công ty sắp xếp một người đóng giả cô rời khỏi bệnh viện, kéo theo đám phóng viên canh giữ bên ngoài.

Diêu Tinh đứng bên cửa sổ nhìn quản lý Tường Tư và trợ lý Khương Bách hộ tống một người có ngoại hình giống cô, đội mũ, đeo kính và khẩu trang lên xe ô tô riêng rời khỏi bệnh viện. Cô chớp chớp mắt, cảm thán.

“Hóa ra đây là cảm giác bị phóng viên đeo bám của người nổi tiếng.”

“Không biết tôi có vinh dự được đưa người nổi tiếng về nhà không?” Một giọng nói trêu chọc đột ngột vang lên sau lưng làm Diêu Tinh giật mình quay lại.

Cô xấu hổ đỏ mặt nhìn nụ cười trìu mến của Khải Tư.

“Anh đừng trêu tôi nữa. Mười năm làm diễn viên tuyến mười tám khiến tôi rất bối rối khi mọi sinh hoạt của mình được chú ý 24/24 đấy.”

“Đóng thêm vài bộ phim là cô sẽ càng bị chú ý hơn. Không quen cũng thành quen.” Khải Tư nháy mắt trêu cô.

Diêu Tinh đứng tựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh nắng từ bên ngoài hắt vào người cô làm nổi bật sự tự tin. Giọng Diêu Tinh bình thản, không kiêu ngạo.

“Anh quên lời nhận xét của đạo diễn Tam à? Tôi cảm thấy ông ấy nói rất đúng. Công ty đã sắp xếp một số lớp học diễn xuất nâng cao cho tôi. Tôi muốn học tập và rèn luyện thật tốt trước khi nhận một vai diễn mới.”

“Cô có thể thử sức với âm nhạc. Giọng hát của cô rất ngọt ngào, lượng fan thu được từ chương trình Thần tượng ca hát không hề. Tôi thích nghe cô hát!”

“Tôi sẽ suy nghĩ thêm về đề xuất này. Cảm ơn anh!”

“Giữa bạn bè thì đừng nói câu cảm ơn khách sáo như vậy.” Khải Tư bước đến trước mặt Diêu Tinh. Hắn đặt bó hoa hướng dương rực rỡ vào lòng cô, dịu dàng nói.

“Chúc mừng cô được xuất viện!”

“Hoa thật đẹp!” Diêu Tinh cười vui vẻ. Hoa hướng dương có thể dùng làm thuốc, cô thích mùi hoa này, không nồng cũng không gay gắt.

Khải Tư nhìn xuống cổng bệnh viện, xác định không còn phóng viên nào, hắn mở lời.

“Phóng viên đã bị lừa đi hết rồi. Hy vọng cô cho phép tôi được đưa cô về nhà.”

“Tôi đã đặt xe rồi. Tuy phóng viên không tìm ra nơi ở của tôi nhưng chúng ta không nên đi chung với nhau. Tôi sợ liên lụy đến anh…”

“Diêu Tinh!” Giọng Khải Tư khá lớn, cắt ngang lời cô. “Tuy cô chưa đáp lại lời tỏ tình của tôi nhưng chúng ta vẫn đang là bạn, đúng không? Tôi đưa đón bạn bè xuất viện cũng không phải chuyện phạm pháp gì. Cô không nên để dư luận trên mạng ảnh hưởng tình cảm của chúng ta…”

Chuông điện thoại đột ngột kêu vang đánh gãy lời Khải Tư. Diêu Tinh ngại ngùng nhìn điện thoại, ngón tay do dự rất lâu không dám ấn nghe.

Người gọi đến rất kiên trì, gọi năm sáu cuộc điện thoại cũng không bỏ cuộc.

Khải Tư không nhìn thấy tên người gọi, trong lòng có linh cảm xấu. Giọng hắn cố gắng tỏ ra thản nhiên.

“Cô nghe máy đi. Không cần để ý đến tôi.”

Diêu Tinh cắn môi, trượt tay nhầm vào nút loa ngoài. Một giọng nam trầm ấm vang lên trong phòng bệnh.

“Toàn bộ phóng viên đã rời đi. Hai phút nữa là tôi lên tới phòng.”

Là giọng Bác Văn.

Diêu Tinh lúng túng nói. “Đừng lên. Tôi thu dọn xong đồ đạc rồi. Tôi xuống ngay đây.”

Cô tắt vội điện thoại, sợ Bác Văn kiên trì muốn lên phòng bệnh. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Bác Văn và Khải Tư đυ.ng nhau trong phòng bệnh.

“Bây giờ minh tinh nổi tiếng cũng nhận thêm công việc chạy xe thuê à?” Khải Tư bất ngờ hỏi. Giọng nói không còn mang theo trêu đùa vui vẻ như khi xuất hiện.

Diêu Tinh bối rối không biết trả lời thế nào để đỡ bất lịch sự. Cô nghĩ bản thân nên hẹn với Khải Tư một buổi gặp mặt để từ chối lời tỏ tình thật rõ ràng. Cô không có cảm xúc với hắn thì nên nói rõ, tránh để hắn phí thời gian và tình cảm trên người cô.

“Diêu Tinh!” Khải Tư đợi Diêu Tinh nhìn thẳng mình, hắn mới chậm rãi nói.

“Tôi thích cô nên tôi tự nguyện làm mọi việc vì cô. Cô không cần áy náy khi có một hoặc nhiều người cùng lúc theo đuổi mình. Hôm nay tôi đến chậm một bước, điều này không đồng nghĩa tôi bỏ cuộc. Cô không cần gấp gáp đưa ra quyết định cho lời tỏ tình của tôi. Tôi đủ kiên trì để đợi chờ cô yêu tôi.”

Sự phóng khoáng, tự tin và dịu dàng của Khải Tư làm Diêu Tinh thẹn thùng. Lần đầu tiên sau rất nhiều kiếp sống, cô được người khác nói yêu ngoài Bác Văn, cô vừa xấu hổ vừa… thinh thích khó tả.

Khải Tư không dồn ép, không làm khó Diêu Tinh. Hắn xách túi đồ giúp cô đi xuống cổng bệnh viện.

Bác Văn đội mũ, đeo kính và khẩu trang đứng bên xe ô tô màu đen nhãn hiệu bình dân. Anh sửng sốt khi thấy Khải Tư đi bên cạnh Diêu Tinh.

Khải Tư đến bắt tay Bác Văn, chào hỏi như hai người bạn thân thiết.

Bác Văn không thèm nhìn bàn tay đưa ra của Khải Tư. Ánh mắt anh hoàn toàn đặt trên khuôn mặt đỏ ửng của Diêu Tinh.

Khải Tư không chút xấu hổ khi bị phớt lờ, hắn đặt túi đồ của Diêu Tinh vào hàng ghế sau xe, ân cần dặn dò.

“Cô nên phân bổ thời gian nghỉ ngơi và tập luyện diễn xuất dựa trên sức khỏe bản thân nhé. Đừng cậy mạnh để bản thân bị mệt. Tôi sẽ lo lắng lắm đấy.”

Diêu Tinh gật đầu, lí nhí cảm ơn. Lưng và gáy cô đã lạnh toát bởi oán khí toát ra từ người Bác Văn.

Ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Khải Tư nhưng bị cặp kính râm giảm bớt sự lạnh lẽo. Bác Văn nhìn chằm chằm khoảng cách giữa Khải Tư và Diêu Tinh thật lâu. Cuối cùng anh kéo mạnh cánh cửa bên ghế lái phụ, môi mím lại đầy kìm nén.

Diêu Tinh vội vàng tạm biệt Khải Tư, ngồi vào ghế phó lái.

Bác Văn đóng cửa ghế lái phụ, đi vòng qua cửa xe bên kia.

“Rầm.” Cửa xe đóng sầm thật mạnh làm Diêu Tinh giật nảy người. Lông mày của cô cau chặt không vừa ý.

Xe lao vυ"t đi thật nhanh. Diêu Tinh nhìn Khải Tư qua kính chiếu hậu, đến khi hình ảnh hắn chỉ còn là một chấm nhỏ, lúc này cô mới bất mãn quay sang trách người bên cạnh.

“Tôi nằm viện ba ngày, anh không vào thăm kể từ khi chương trình âm nhạc kết thúc thì cũng thôi đi. Khải Tư là bạn bè của tôi, ngày nào hắn cũng đến trò chuyện với tôi. Anh không nên bất lịch sự như vậy…”

“Chị cắm sừng em!” Lời phán tội phát ra bằng giọng nói ấm ức sũng nước.

Diêu Tinh nghẹn lại lời muốn nói. Cô trợn to mắt nhìn sườn mặt của người đàn ông đẹp trai đang lái xe, do dự hỏi.

“Nhân cách mít ướt?”