Một cốc sữa ấm đặt vào tay Diêu Tinh.
Cô ngẩng đầu nhìn Bác Văn ngồi xuống bên cạnh mình. Anh xoa tóc cô, thúc giục.
“Sữa đang ấm, uống nhanh đi.”
Diêu Tinh cúi đầu, uống một ngụm. Độ ngọt vừa miệng, độ ấm vừa đủ làm cơ thể cô thấy dễ chịu. Bác Văn luôn hiểu rõ khẩu vị của cô.
Một giọt nước vô thức rơi xuống cốc sữa. Diêu Tinh giật mình luống cuống muốn lau nước mắt, suýt làm đổ sữa ra người. Vẫn là Bác Văn nhanh tay cầm cốc sữa đặt lên bàn, anh khoác tay qua vai cô, kéo nhẹ. Đầu Diêu Tinh tựa lên vai anh.
Cô đợi anh mở lời nhưng anh chỉ tập trung vỗ về cánh tay cô để xoa dịu cảm giác bất an.
Người phá vỡ trầm mặc là Diêu Tinh. Cô nói với giọng sũng nước.
“Tôi không gϊếŧ người.”
“Ừ. Đó là điều chắc chắn.”
Bác Văn trả lời nhanh đến mức chính Diêu Tinh cũng sửng sốt. Sự tin tưởng của anh làm tinh thần cô bớt căng thẳng và hoang mang. Sau vài phút sắp xếp suy nghĩ, cô kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra sau khi nhận được tin nhắn. Cô đã khai ra mọi việc ở đồn cảnh sát, hiện tại nhắc lại ký ức lần thức hai, giọng cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Tại sao anh biết tôi gặp chuyện để kịp thời đến đồn cảnh sát?”
Bác Văn nói anh thấy phòng cô sáng đèn nên đến gõ cửa nhắc cô ngủ sớm. Anh nhìn thấy điện thoại và đọc được tin nhắn. Anh lập tức đuổi theo cô đến phòng tập. Đây là lý do anh đến đồn cảnh sát sớm hơn cả quản lý Tường Tư.
Bác Văn giao nộp điện thoại của Diêu Tinh, chứng minh Tiêu Tường là người chủ động nhắn tin cho cô. Thời gian từ khi Tiêu Tường gửi tin nhắn cho đến khi bảo vệ phát hiện Diêu Tinh ngồi bên cạnh hai xác chết trong phòng tập không đủ để cô kịp thời gϊếŧ hai người đàn ông khỏe mạnh.
Diêu Tinh biết bản thân vô tội, khi sợ hãi trong lòng được xoa dịu, cô đã có thể nói vài câu bông đùa. Ví dụ như:
“Điện thoại của tôi trở thành vật chứng trong vụ án mất rồi. Anh lại có cơ hội mua tặng tôi loại điện thoại mới ra gần đây nhất đấy.”
“Sáng mai tôi đưa cô đi mua. Tôi cũng cần đổi điện thoại khác.” Bác Văn thản nhiên gật đầu.
“Anh dùng điện thoại mới chưa được một tháng thì đổi làm gì? Thừa tiền quá hả? Thừa thì giảm bớt tiền nợ cho tôi đi.”
Bác Văn đột ngột nghiêng đầu, hôn vào trán cô. Tiếng cười như có như không phủ khắp khuôn mặt đỏ rực của Diêu Tinh.
“Giảm một tỷ nhé?”
Diêu Tinh không nhớ bản thân đã trả lời thế nào bởi vì tích tắc tiếp theo, Bác Văn bế cô lên, đi về phòng ngủ.
“Lên giường nằm cho ấm. Tôi mang cốc sữa mới cho cô.”
Cô nghĩ cần đổi tên cho nhân cách lạnh lùng. Một người dịu dàng, biết chăm sóc và chiều chuộng người khác thế này càng xứng đáng với tên gọi nhân cách vυ" em.
Sự kiện Tiêu Tường, Tiêu An bị gϊếŧ đã lên báo vào ngày hôm sau. Việc Diêu Tinh có liên quan vụ án đều được bảo mật, tin tức này không hề lộ ra ngoài. Tuy Diêu Tinh chứng minh được bản thân vô tội nhưng vẫn phải phối hợp với cảnh sát khi cần thiết.
Phòng tập không được phép sử dụng trong thời gian dài. Ban tổ chức tìm một địa điểm tập luyện mới cho các đội dự thi.
Bởi vì chuyện này mà cô từ bỏ ý định tìm ra kẻ bỏ tiền thuê Tiêu Tường và Tiêu An. Chắc chắn kẻ xấu đó biết cô mua chuộc hai người kia nên gϊếŧ người bịt miệng rồi sắp đặt hiện trường để vu oan tội gϊếŧ người cho cô.
Địch ở trong tối, cô ở ngoài sáng. Bác Văn và quản lý Tường Tư ép buộc cô không được tiếp tục điều tra vụ việc. Và chương trình âm bắt đầu bước vào giai đoạn tăng tốc, Diêu Tinh tập luyện mệt rã rời, không còn đủ tinh thần để lo nghĩ chuyện khác.
Diêu Tinh và Bác Văn phát huy rất tốt, giúp đội của Thịnh Hưng tiến vào vòng Chung kết.
Chung kết có bốn đội, gồm: Thịnh Hưng, Thái An, Thiệu Hoa Hoa và Jenny Phạm.
Mỗi đội còn ba thành viên, chia làm đấu solo và đấu đồng đội. Đấu solo sẽ loại người có điểm thấp hơn. Đấu đồng đội là ba thí sinh cùng biểu diễn một bài hát, mục đích là để đội ngũ gỡ điểm. Giải nhất thuộc về đội có tổng điểm cao nhất từ ban giám khảo.
Đội ngũ của huấn luyện viên Thịnh Hưng bốc phải lá thăm đấu đồng đội. Mọi người có một ngày chuẩn bị. Thời gian eo hẹp nên không thể tập vũ đạo khó. Diêu Tinh được giao nhiệm vụ hát chính.
Bài hát vui tươi, trẻ trung khác hoàn toàn phong cách và sở trường của cô. Nhưng dưới sự dạy dỗ tận tình của huấn luyện viên, Diêu Tinh không lùi bước, không sợ hãi, không bỏ cuộc. Cô hoàn thành bài hát trong sự hài lòng của huấn luyện viên.
Đối thủ đấu đồng đội là đội ngũ của huấn luyện viên Thái An. Hiểu Khê là một trong ba người trụ lại cuối cùng. Nhóm cô ta lên biểu diễn trước. Cả hội trường bùng nổ bởi sự chuyên nghiệp của các thí sinh.
Hiểu Khê vừa hát vừa nhảy, cô ta khắc họa hình tượng Công Chúa giỏi giang về mọi mặt rất thành công.
Diêu Tinh đứng đợi bên cánh gà, ngay cầu thang đi xuống. Khi Hiểu Khê rời sân khấu, đi ngang qua cô đã ném lại một câu.
“Đừng vội cười sớm!”
Diêu Tinh bĩu môi nhìn theo đầy chán ghét. Cô thấy bài hát hay nên cô cười, vậy cũng bị mắng là sao?
Đến khi sân khấu gặp sự cố chập điện, nổ các cây pháo hoa xung quanh sân khấu, làm Diêu Tinh bị thương thì cô mới thấm thía lời đe dọa của Hiểu Khê.
Theo vũ đạo đã luyện tập, Diêu Tinh sẽ nhảy một mình khi gần kết thúc bài hát. Cô tách khỏi đồng đội, đi dọc theo sân khấu đến gần khán giả. Cơ thể cô chuyển động theo tiếng nhạc ngày càng sôi động. Khuôn mặt được trang điểm đậm, mắt đánh nhũ bạc nổi bật dưới ánh đèn sân khấu. Diêu Tinh như một tinh linh xinh đẹp nhảy vũ điệu đặc biệt của riêng mình.
Chân giậm nhảy, cơ thể tung lên cao, chiếc eo nhỏ vặn mình hạ xuống trong tư thế tuyệt đẹp. Diêu Tinh tiếp đất trong tiếng huýt sáo hâm mộ. Bác Văn và đồng đội từ hai bên phối hợp tiến lên. Pháo sáng bắn cao bổ trợ cho điệu nhảy đồng đội. Chính lúc này sự cố đã xảy ra.
Điện bị chập nổ. Tia lửa bắn ra xung quanh mất kiểm soát. Khán giả la hét hoảng sợ. Bác Văn vội vàng xoay người bảo vệ Diêu Tinh. Anh kinh khoảng nhận ra cô nằm ngất trên sàn, phần váy bên dưới cháy đen.
Bảo vệ và nhân viên hậu trường vội vàng tiến lên hỗ trợ đưa người rời khỏi hội trường thi đấu.
Diêu Tinh được đưa thẳng đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra và chuyển cô vào phòng bệnh thường. Bác Văn kiên quyết không nghe, bắt bác sĩ khám lại lần nữa.
“Cô ấy hôn mê mà. Tại sao lại không bị làm sao chứ? Ngất xỉu như thế mà chỉ có một vết bỏng trên đùi và bong gân là ý gì? Bác sĩ, chú làm ơn khám lại cho cô ấy.” Bác Văn vừa chất vấn vừa van xin, bộ dạng lo lắng không còn chút phong độ của minh tinh nổi tiếng.
Bác sĩ đẩy kính mắt, nín cười nói.
“Cô ấy chưa tỉnh vì đang ngủ. Có phải gần đây cô ấy làm việc quá sức không hả? Đây là tình trạng kiệt sức đấy. Ngủ một giấc là khỏe.”
“Có cần khám đầu hay chụp cắt lớp gì không?”
Bác Văn vẫn không chịu tin lời bác sĩ.
“Chụp cắt lớp cái gì mà chụp. Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ hả?”
“Nếu không chụp cắt lớp, đầu cô ấy đập xuống sàn như thế, về sau bị ngốc đi thì phải làm sao?”
Bác Văn bám riết theo bác sĩ, cố gắng thuyết phục chụp phim, siêu âm cho Diêu Tinh. Bộ dạng lo được lo mất của anh, nói bệnh nhân là vợ anh cũng có người tin. Cuối cùng bác sĩ cáu kỉnh, gọi bảo vệ đến đuổi người. Lúc này Bác Văn mới ngoan ngoãn cùng y tá chuyển Diêu Tinh đến phòng bệnh thường.
Thái độ quan tâm, lo lắng của anh làm nhân viên chương trình ngạc nhiên. Hóa ra Bác Văn và Diêu tinh thật sự giống tin đồn trên mạng.