Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 149: Tôi có đạo đức nghề nghiệp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối nào Diêu tinh cũng mò sang phòng Bác Văn, hai người đối diễn đến đêm khuya. Sau đó cùng ăn bánh ngọt do Diêu Tinh dự trữ từ trước. Kết thúc là ai về phòng nấy đi ngủ. Quan hệ vô cùng trong sáng.

Vào một ngày mưa rả rích, Diêu Tinh vẫn đóng đô trong phòng Bác Văn học diễn xuất. Do cô quá nhập vai, đến khi ngừng diễn thì đã hơn hai giờ sáng. Cả hai mệt mỏi đổ gục trên giường, cơn buồn ngủ đến nhanh đến mức lý trí không đủ tỉnh táo để thúc giục Diêu Tinh quay về phòng.

Sáng ngày hôm sau, Diêu Tinh tỉnh dậy trong lòng Bác Văn. Quần áo hai người vẫn nghiêm chỉnh như buổi tập diễn đêm qua. Không có chuyện anh động tay động chân trong khi cô ngủ.

“Tại sao anh không nhắc tôi quay về phòng hả?” Cô chất vấn để che đi sự xấu hổ.

“Tôi ngủ trước cô.”

Bác Văn thành thật trả lời. Ngày hôm qua đa số là cảnh diễn của anh. Ban ngày quay phim, buổi tối luyện động tác võ thuật, ban đêm đối diễn với Diêu Tinh. Người có sức khỏe tốt cũng thấy mệt mỏi khi phải duy trì suốt một tuần.

Diêu Tinh ngại ngùng sờ mũi, mắt đảo như lạc rang, tìm đề tài để chối tội. Cuối cùng, cô xỏ dép, chạy vụt ra cửa, cấp tốc về phòng.

Bộ dạng lén lút của cô làm Bác Văn phì cười. Chính anh cũng không biết ánh mắt mình lúc này đang chứa tia cưng chiều kỳ lạ.

Ngày hôm nay Diêu Tinh diễn cảnh cuối cùng của Tương. Bởi vì cả đêm ngủ trong phòng Bác Văn, không ai tỉnh dậy tăng nhiệt độ điều hòa nên cô bị nhiễm lạnh, sốt nhẹ.

Diêu Tinh tự bắt mạch cho bản thân, uống nước ấm rồi đến trường quay. Thuốc Tây Y khiến cô buồn ngủ, thuốc Đông Y thì không đủ thời gian để nấu thuốc. Cơ thể hiện tại rất khỏe mạnh, chưa từng ốm vặt, cô chủ quan không uống thuốc vì biết cơn sốt sẽ thuyên giảm sau một ngày.

Cảnh quay cuối cùng là Tương đứng nhìn Đình từ xa. Mục đích lấy thuốc K đã thành công, cô phải quay về nước, báo cáo kết quả. Tình cảm xuất hiện trong quãng đường lừa gạt Đình, tình chị em nhen nhúm trong quá trình hãm hại Hân, Tương đều phải để lại đất nước này. Gián điệp như cô không có quyền có tình cảm. Quy tắc của tổ chức là không được có tình cảm với đối tượng trong nhiệm vụ.

Tương phản bội quy tắc của tổ chức, đón chờ cô tại quê hương là hình phạt tàn khốc.

Cô ném con dao găm xuống đất. Lưỡi dao lóe sáng rồi im lìm bên vũng máu. Đình vẫn hôn mê trên đất, không hề biết bản thân vừa thoát chết bởi phút yếu lòng của Tương.

Tương quỳ một gối, cúi người, mặt kề sát mặt Đình. Hơi thở của cô nặng nề đầy kìm nén. Môi cô cách môi Đình một centimet. Khoảng cách nhỏ đến mức chỉ thoáng cử động là chạm vào một thứ mềm mại đậm mùi máu tanh.

Nhưng, Tương không làm.

Cô đứng dậy, thu lấy hình ảnh người đàn ông nằm trên đất vào tận đáy lòng. Cô quay người, từng bước chân mạnh mẽ giẫm lên vũng máu, đi về phía trước. Bước chân vững vàng, tự tin nhưng lại vô cùng cô độc.

Ánh đèn tròn duy nhất trong kho hàng bỏ hoang đổ xuống người Tương, kéo thành bóng dài trên sàn nhà bẩn thỉu, nối với cơ thể Đình. Ngón tay anh khẽ cử động.

Máu loang lổ. Ánh đèn chập chờn. Buồn thê lương.

“Tốt. Qua.”

Đạo diễn vừa dứt lời là tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Cảnh diễn khắc sâu vào nội tâm người xem, có nhân viên đưa tay chùi nước mắt. Trợ lý của Hiểu Khê lo lắng nhìn cô ta. Diễn xuất của Diêu Tinh thực sự chinh phục được toàn bộ trường quay, trợ lý sợ Hiểu Khê để lộ ra lòng đố kỵ.

Hiểu Khê liếc mắt xem thường, giọng nói chỉ đủ hai người nghe.

“Tôi có đạo đức nghề nghiệp.”

Hiểu Khê nhìn chằm chằm vị trí đứng của Diêu Tinh. Cô ta sẽ không chịu thua. Sắp đến cảnh cuối của Hân và Đình. Cô ta sẽ không thua một diễn viên tuyến mười tám.

Bác văn chống tay ngồi dậy, vuốt mồ hôi trên mặt. Anh đã dùng toàn lực để diễn cảnh cuối cùng với Diêu Tinh. Sự tiến bộ của cô thật khiến người khác phải kinh ngạc và ghen tỵ!

Anh nhìn xung quanh, tìm kiếm cô. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp, cơ thể anh bật dậy như một con báo, động tác xông tới nhanh đến mức người xung quanh không kịp nhận ra chuyện gì.

Bác Văn kịp thời ôm lấy Diêu Tinh, bảo vệ đầu cô không đập xuống sàn.

Diêu Tinh phát sốt nhưng vẫn kiên trì đóng xong cảnh diễn. Không một ai phát hiện sức khỏe của cô có vấn đề, ngay cả Bác Văn cũng không nhìn ra điểm khác thường. Điều này làm anh tự trách rất lâu.

Khi Diêu Tinh tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Bác Văn. Cuối đuôi giường là cây truyền nước, chai nước biển đã cạn tới đáy chứng tỏ cô ngất xong là tiện thể ngủ một giấc rất dài. Bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ cho cô biết bản thân đã ngủ nguyên một ngày.

Bác Văn ngồi yên tĩnh bên cạnh. Gương mặt giảm bớt một phần lạnh lùng khiến khí thế trên người anh nhu hòa đi rất nhiều.

Diêu Tinh tự bắt mạch, nắm rõ bệnh cảm đã thuyên giảm rất nhiều. Nhưng bên ngoài cô vẫn giả bộ nói.

“Là tôi cậy mạnh. Chắc chắn đã làm mọi người lo lắng. Thật sự xin lỗi!”

“Mọi người đều công nhận sự cố gắng và tâm huyết của cô dành cho vai diễn. Không ai trách cô đâu.” Bác Văn hỏi. “Có muốn uống nước hay ăn gì không?”

Diêu Tinh lắc nhẹ đầu. Hai người nhanh chóng rơi vào trầm mặc.

Cô lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng kỳ quặc.

“Tại sao anh luôn giúp tôi? Có phải anh thích tôi không?” Cơ thể cô không có vết thương, chân tay hay đầu không đau đớn chứng tỏ khi cô ngã đã được người khác kịp thời đỡ lấy. Trực giác phụ nữ khiến cô khẳng định chắc chắn người kia Bác Văn.

Bác Văn không trả lời, ánh mắt nhìn cô không chút xao động. Không có hừng hực tình yêu, cũng không có lãnh đạm xa cách.

Diêu Tinh khịt mũi, bĩu môi, bướng bỉnh nói tiếp.

“Yêu mà không tỏ tình là tôi yêu người khác đấy.”

Bác Văn phì cười, xoa đầu cô.

“Ngoan, đừng giận dỗi.”

“Không được xoa đầu!” Diêu Tinh gạt tay anh, tức tối mắng. Tại sao cô có cảm giác bản thân giống chú cún đang giận hờn chủ nhân nhỉ?

Tay Bác Văn trượt khỏi mái tóc đen mượt, thuận đường véo mặt cô. Lực tay không lớn nhưng làm Diêu Tinh thấy ngứa ngáy, nửa muốn hất tay anh, nửa muốn giữ chặt để sờ soạng.

Bị một người đàn ông đẹp trai hết sờ lại véo, cảm giác này không dễ bình tĩnh đâu.

Ngày hôm sau, Diêu Tinh đến cảm ơn đạo diễn, tạm biệt nhân viên trong trường quay và rời đi trước. Cô là người hoàn thành vai diễn sớm nhất trong ba vai chính. Đạo diễn rất hài lòng, hứa hẹn khi có phim mới sẽ tìm đến cô. Được một đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí hứa hẹn, Diêu Tinh vô cùng sung sướиɠ.

Ngay khi cô quay về nhà, Khải Tư đã gọi điện đến.

“Tối nay tôi có buổi liên hoan nhỏ với một số đạo diễn và nhà sản xuất phim. Đạo diễn Tam đang tìm kiếm vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh sắp tới của ông ấy. Cô có muốn thử sức không?”

“Thật tuyệt! Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu.” Diêu Tinh vui vẻ trả lời.

“Sáu giờ tối, tôi sẽ đến đón cô, được chứ?”

“Ôi, không cần! Tôi có thể tự đến.” Bởi vì quá vui mừng nên Diêu Tinh không nhận ra sự mong chờ trong giọng nói của Khải Tư. Cô lịch sự từ chối, đảm bảo không sai hẹn.
« Chương TrướcChương Tiếp »