Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 142: Bác Văn phá vỡ âm mưu

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tôi không cần biết sắp tới cô sẽ đóng bộ phim gì của đạo diễn nổi tiếng nào, tôi chỉ có yêu cầu duy nhất là cô không được mang thiết lập nhân vật khác vào phim của tôi. Tôi cho cô ba mươi phút kiểm điểm bản thân. Sau ba mươi phút cô vẫn chưa sáng suốt nhìn ra lỗi lầm của bản thân thì cô lập tức dọn hành lý rời đi được rồi.”

Diêu Tinh cúi đầu xin lỗi đạo diễn, vội vàng đến một góc để tự kiểm điểm bản thân. Cô tình cờ nhìn qua nơi Bác Văn đang đứng, phát hiện anh không một chút quan tâm tình huống bên này.

Hừ! Sáng sớm quấn quýt lấy cô đòi hỏi, bây giờ đã trở mặt như không quen biết. Đúng là đồ đa nhân cách!

Tinh thần của Diêu Tinh ổn định sau ba mươi phút phần lớn nhờ Khải Tư. Hắn giang hai tay, vui vẻ nói.

“Có tâm sự gì thì có thể trò chuyện với tôi. Tôi sẵn lòng là nơi để cô trút bầu tâm sự. Cô có ba mươi phút để ngả vào lòng tôi.”

Diêu Tinh vỗ vào tay hắn, mềm giọng nói.

“Tôi nhớ anh không có cảnh diễn hôm nay mà. Tại sao lại đến trường quay vậy?”

“Hành vi ghi điểm trong mắt người đẹp rõ ràng như vậy, cô không nhận ra à?” Khải Tư nháy mắt, nghiêng đầu thì thầm. “Cô còn nợ tôi một bữa tối dưới ánh nến đấy nhé.”

Khải Tư khéo léo nhắc đến tình huống hắn tỏ tình với bó hoa xinh đẹp nhưng Diêu Tinh chạy đi mất. Cô xấu hổ nhìn hắn, lảng tránh vấn đề.

Sau vài phút trò chuyện, nhờ Khải Tư mà Diêu Tinh đã lấy lại được phong độ ngày thường. Cô quay trở lại diễn và không NG thêm lần nào.

Cuộc sống trong trường quay không diễn cũng là tập diễn. Việc huấn luyện võ thuật kết thúc tốt đẹp. Diêu Tinh đạt được sự khen ngợi của thầy huấn luyện và đạo diễn. Các cảnh diễn giữa Bích Tuyền và Tuấn Lãng luôn làm nhân viên trường quay hồi hộp theo dõi. Tuy chỉ là vai nữ hai và nam hai nhưng thực lực diễn xuất của Khải Tư và Diêu Tinh đã chinh phục được cảm xúc của đạo diễn và những người xem trực tiếp xung quanh. Hiện tại kết hợp thêm các màn đánh võ đẹp mắt, thể hiện ra sự mạnh mẽ của vai Bích Tuyền, mọi người tin chắc vai diễn này sẽ thu hút được nhiều người hâm mộ không kém vai nữ chính của Hiểu Khê.

Người duy nhất bất mãn ngầm là Hiểu Khê. Cô ta che đậy cảm xúc quá giỏi, không ai nhìn ra, trừ trợ lý riêng.

“Cô ta mà cũng dám so sánh với em?”

“Em không cần nóng giận. Ngày kỷ niệm thành lập công ty sẽ là ngày kết thúc cuộc đời diễn viên của cô ta.”

“Được, việc này em giao hết cho chị. Đừng làm em thất vọng như các lần trước.”

Vào ngày kỷ niệm thành lập công ty, Diêu Tinh xin phép đạo diễn, bay về thành phố B để tham dự liên hoan. Chỉ cần diễn viên hoàn thành vai diễn, không làm tiến trình quay phim bị chậm trễ là đạo diễn cũng không làm khó.

Rút kinh nghiệm của buổi liên hoan lần trước bị chuốc thuốc, lần này Diêu Tinh vô cùng cẩn thận trong ăn uống. Cô không dám uống rượu do người khác đưa, không dám nhận đồ ăn do người khác lấy giùm. Mọi thứ đều là cô tự tay lấy đến mới yên tâm.

Diêu Tinh phòng bị đến mấy thì một diễn viên tuyến mười tám không có nhiều kinh nghiệm như cô cũng có chỗ sơ hở. Buổi kỷ niệm ngày thành lập công ty là nơi tụ tập rất nhiều diễn viên, ca sĩ, người mẫu… trong và ngoài công ty. Ngoài buổi lễ long trọng lúc đầu, thời gian còn lại đều là tự do, ai muốn tìm kiếm cơ hội thì tranh thủ làm quen và bắt mối quan hệ.

Một diễn viên tuyến mười tám sắp hết thời bị chuốc thuốc là chuyện nhỏ hơn con muỗi. Nhỏ đến mức Diêu Tinh bị đưa ra khỏi hội trường rộng lớn lúc nào cũng không ai biết.

Phòng khách sạn trên tầng bật mở, Diêu Tinh bị ném lên giường. Đối phương là một người cao to, da ngăm đen. Gã vừa cởi khuy áo vừa liếʍ mép thèm thuồng.

Hôm nay Diêu Tinh mặc váy body màu đen xẻ cao. Cô nằm ngửa trên giường, đôi chân dài trắng mịn buông thõng xuống sàn không chút phòng bị. Thân thể cô tỏa ra mùi hoa hồng nhàn nhạt cùng hương rượu nồng nàn.

“Cốc. Cốc.”

Cửa phòng vang lên tiếng gõ. Gã cao to bực bội mở cửa. Một cú đấm đánh thẳng vào mặt gã. Tiếng đấm đá vang lên ầm ĩ cũng không đánh tỉnh Diêu Tinh.

Chưa tới năm phút, gã cao to ôm khuôn mặt sưng vù xiêu vẹo chạy khỏi phòng. Ngay tại ngã rẽ xuống cầu thang thoát hiểm, gã đâm sầm vào một người. Gã ôm mũi muốn văng tục thì nhận ra người quen.

“Tại sao tên khốn kia tìm được phòng của bọn tôi? Có phải các người lật lọng, lừa gạt tôi không hả?”

Trả lời là một cái kéo mạnh. Gã bị đạp xuống cầu thang. Tiếng va chạm rầm rầm vang lên ầm ĩ. Đầu gã đập vào góc cầu thang, máu chảy lênh láng.

Đối phương đi nhanh xuống kiểm tra hơi thở. Nụ cười hài lòng nhếch lên. Đối phương bấm điện thoại. Bên kia đầu dây vang lên giọng nói sốt ruột.

“Thế nào rồi? Có chụp được ảnh hay quay phim không?”

“Kế hoạch thất bại.”

“Cái quái gì hả? Một đám vô dụng rác rưởi!”

Tiếng mắc chửi thô tục làm đối phương ngừng nói, mắt lóe lên tia nham hiểm nhưng nhanh chóng chôn xuống đáy mắt.

“Người phá hỏng kế hoạch là Bác Văn?”

“Cái gì? Tại sao lại là anh ấy? Lập tức rút lui. Không ai được làm tổn thương anh ấy! Hừ! Nhanh chóng xử lý sạch sẽ rồi quay về!”

Tín hiệu liên lạc bị cắt đứt. Khóe mắt đối phương nhìn lên camera đã bị phá hỏng ở trên cao, cười khẩy.

“Người chết luôn kín miệng.”

Trong khi đó, tại căn phòng có Diêu Tinh. Người đánh thắng sau trận ẩu đả đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống. Lông mày đối phương nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi. Sự lãnh đạm và lạnh lẽo tỏa ra từ người đối phương, vậy mà không chút ảnh hưởng Diêu Tinh.

Đối phương quỳ một gối lên giường, ngay giữa hai cặp đùi thon thả của cô. Bàn tay màu mật ong chậm rãi kéo khóa váy. Tiếng ma sát vang lên xen lẫn trong tiếng thở dốc vì bị hạ thuốc của Diêu Tinh.

Sự ầm ĩ bên ngoài hành lang không ảnh hưởng chuyện xảy ra trong phòng.

Một đêm trôi qua, Diêu Tinh tỉnh dậy với cái đầu đau nhức. Cô chống tay ngồi dậy, day day thái dương, miệng rêи ɾỉ như con mèo lười biếng. Cảm giác cơ thể mát lạnh dần dần rõ ràng khiến tiếng càu nhàu của cô im bặt.

Diêu Tinh kéo chăn, nhìn cơ thể không mảnh vải của mình, ngó quanh xem nội thất bày biện chuẩn phòng khách sạn năm sao. Cô hoảng sợ nhảy khỏi giường, chân vướng vào chăn nên ngã rầm xuống sàn. Cô vừa xoa phần mông đau vừa lắp bắp tự hỏi.

“Xảy ra chuyện gì thế này? Mình đang ở đâu?”

“Cạch.”

Cửa buồng tắm bật mở, một người đàn ông quấn khăn tắm quanh hông thong thả đi ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Diêu Tinh nuốt nước miếng, gượng gạo hỏi.

“Tại sao lại là anh? Rõ ràng tôi đang tham gia liên hoan kỷ niệm ngày thành lập công ty, tại sao lại biến thành lên giường với anh trong khách sạn? Ờ, nơi này là khách sạn đúng không?”

Bác Văn không đáp lời, lầm lì đến gần. Thái độ xa cách của anh làm cô sợ, lùi dần về phía sau.

Anh đột ngột khom lưng bế cô lên giường. Diêu Tinh luống cuống kéo chăn che kín cơ thể.

“Có phải chưa từng nhìn đâu.”

“…” Diêu Tinh nghĩ mình nghe lầm.

Một bộ quần áo sạch sẽ màu đen được đưa ra trước mặt cô. Bác Văn lạnh lùng ra lệnh.

“Cô thay quần áo vào rồi đợi người của tôi thông báo, hai chúng ta lần lượt rời khỏi khách sạn này. Đêm qua cô trúng thuốc kí©ɧ ɖụ©. Là tôi cứu cô. Nhưng có người đã chụp được thời điểm kẻ xấu đưa cô vào phòng khách sạn và đăng lên mạng. Đối phương rất khôn khéo, chỉ chụp cận cảnh mặt cô, người đàn ông thì được che giấu thân phận rất tốt. Tình cờ trang phục của đối phương lại giống bộ quần áo tôi đã mặc vào tối hôm qua. Vậy nên bây giờ trên mạng đang đồn thổi tin tức tôi và cô hẹn hò đi thuê khách sạn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »