Chương 141: Tệ nhất là tự tử

Sau bữa tối, Diêu Tinh ngại ngùng chủ động đi rửa bát. Bác Văn chộp lấy cổ tay cô, nghiêm túc ngăn cản.

“Nghệ sĩ như chúng ta nên hạn chế đến nơi đông người như siêu thị. Việc mua sắm bát đĩa mới không nên xuất hiện.”

Mặt Diêu Tinh đỏ như quả gấc, cô lắp bắp hỏi.

“Anh sợ tôi làm vỡ bát đĩa khiến anh phải đến siêu thị mua đồ mới à?”

“Cô rất thông minh!”

“…” Đây là khen hay chửi cô vậy?

Trong khi Diêu Tinh ngẩn người vài phút thì Bác Văn đã dọn xong bát đĩa vào bồn rửa bát, xắn tay áo và xả nước rào rào. Cô vội vàng chạy theo, chu miệng bất mãn.

“Anh đừng coi thường tôi như vậy, được không hả? Ít nhất tôi cũng có thể lau khô bát đĩa phụ anh mà.”

Bác Văn trầm mặc không trả lời. Động tác rửa bát của anh rất thuần thục, giống như rất quen thuộc việc bếp núc.

Một người rửa, một người lau, tuy không ai nói chuyện nhưng không khí khá hài hòa. Diêu Tinh vất vả nín nhịn rất lâu, cuối cùng không kiên trì được, cẩn thận thăm dò.

“Này, tại sao nhân cách mít ướt kia xuất hiện gần đây vậy?”

Động tác đưa đĩa sạch cho Diêu Tinh khựng lại giữa không trung. Lông mày Bác Văn cau chặt, sắc mặt rõ ràng kém đi rất nhiều. Diêu Tinh nhạy bén nhận vẻ lạnh lùng của anh bị ảnh hưởng bởi câu hỏi, vậy nên cô bám chặt lấy chủ đề này.

“Tôi cứ nghĩ hai người không có trí nhớ của đối phương, hóa ra khả năng nấu nướng cũng có thể mượn đỡ à? Tôi nhớ cậu ấy lắm! Anh có thể thả cậu ấy…”

“Xoảng.”

Chiếc đĩa rơi vỡ trên sàn.

Bác Văn ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu. Tiếng rên thống khổ bật thoát trong vô thức bị anh cắn nát.

Diêu Tinh luống cuống tay chân, không biết phải làm gì. Cô kéo bàn tay dính đầy xà phòng của anh, hoảng loạn hỏi.

“Anh làm sao vậy? Đĩa vỡ làm anh bị thương hả? Này, Bác Văn!”

Cổ tay cô đột ngột bị giữ chặt. Bác Văn siết mạnh làm cô rêи ɾỉ.

“Đau quá! Anh làm gì vậy? Tay tôi đau…”

Cô nghẹn họng nhìn đôi mắt vằn viện tia đỏ của anh.

Anh ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt đau đớn thống khổ. Giọng lạnh lùng ra lệnh.

“Không được để nhân cách kia biết sự tồn tại của tôi. Cậu ta quá yếu đuối, tâm lý bị tác động sẽ dẫn đến hành vi tiêu cực.”

Cơ thể Bác Văn ngã đổ về phía trước ngay khi nói xong. Diêu Tinh kịp thời ôm chặt lấy anh, hỏi theo bản năng.

“Hành vi tiêu cực đến mức nào?”

“Tệ nhất là tự tử.” Hơi thở nóng ran thổi vào tai Diêu Tinh làm cô rùng mình.

Sức nặng cơ thể anh đổ dồn xuống cô. Cả hai ngã ra sàn. Đầu Diêu Tinh đập mạnh xuống sàn đánh cốp, mắt cô hoa lên vì choáng váng.

Một người đang khỏe mạnh, có thể nấu cơm rửa bát đột ngột trở bệnh, chắc chắn là sức khỏe có vấn đề. Cô lo lắng hỏi.

“Anh làm sao vậy? Có phải đau chỗ nào không? Chúng ta đến bệnh viện…”

“Chị… em đau.” Hơi thở nóng ran tiếp tục thì thầm vào tai Diêu Tinh.

Giọng nói lãnh đạm đã bị thay thế bằng giọng ngọt ngào mềm mại. Diêu Tinh trừng mắt nhìn lên trần nhà, cứng người trước động tác cọ xát, dụi tới dụi lui của cơ thể nằm trên.

Người bị ảnh hưởng tâm lý là cô đây này! Giây trước vừa lạnh lùng ra lệnh, giây sau đã lắc đuổi làm nũng. Thần kinh cô không đủ vững vàng thì cô đã phát điên bởi việc thay đổi nhân cách bất thình lình của Bác Văn rồi.

“Chị ơi, chúng ta làm trên sàn luôn à?” Miệng hỏi tay làm, Bác Văn cần mẫn cởi khuy áo của Diêu Tinh.

Đến khi vùng ngực của cô bị liếʍ một cái, Diêu Tinh mới mạnh tay đẩy người Bác Văn. Anh ngã xuống sàn, ngơ ngác nhìn Diêu Tinh đi về phòng ngủ.

“Rầm.”

Cửa phòng đóng sầm. Diêu Tinh tựa vào cửa thở hổn hển.

“Cốc. Cốc.”

“Chị ơi, em xin lỗi! Chưa được sự cho phép của chị mà em đã dám làm, em sai rồi. Chị đánh em đi!”

“…” Mặt Diêu Tinh bốc cháy vì xấu hổ. Vừa rồi thân thể cô thất thần là vì đã quen với hành vi sàm sỡ, sờ soạng của nhân cách mít ướt. Lỗi không phải hoàn toàn của Bác Văn.

Tiếng van xin kéo dài hơn mười phút rồi im lặng. Việc nhân cách mít ướt bỏ cuộc nằm ngoài dự đoán của cô. Nhân cách này bị bệnh, chưa đạt được mục đích là chưa dừng tay. Bên ngoài yên tĩnh thật khác thường!

Diêu Tinh áp tai lên cửa nhưng không nghe ngóng được gì, cô gấp gáp mở cửa vì lo lắng.

Tiếng nấc nghẹn ngào làm cô cúi đầu nhìn xuống. Bác Văn ngồi tựa vào tường, chân anh thu vào người, hai tay vòng quanh ôm lấy cơ thể. Tiếng thút thít khe khẽ như động vật nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.

Cô đá nhẹ vào người anh. Gương mặt đẹp trai ngẩng lên, nước mắt đầm đìa trên mặt, môi bị cắn để ngăn tiếng khóc.

Tim Diêu Tinh đau nhói trước bộ dạng thê thảm này. Giọng cô thật nhỏ và mềm.

“Chỉ ôm ngủ, được không?”

“Hức hức.” Bác Văn hít mũi.

“Đưa điện thoại của anh đây. Tôi sẽ đổi giờ bay của chúng ta. Nếu anh dám tiếp tục khóc khiến đôi mắt sưng đỏ, ngày mai không thể quay phim thì tôi sẽ không cho ngủ chung nữa.”

Bác Văn đưa điện thoại bằng hai tay. Tiếng “hức hức” thi thoảng vẫn vang lên đầy ấm ức.

Anh thỏa mãn ôm Diêu Tinh ngủ, chân tay quấn chặt lấy cô, giọng nói ngọt như đường.

“Chị, chúc ngủ ngon!”

Một nụ hôn vào trán và Bác Văn bình thản chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ nhanh đến mức cứ như người vừa đòi làm chuyện người lớn là một người khác.

Đống bát đĩa bẩn bị bỏ rơi bên trong phòng bếp sáng đèn. Hai chủ nhân căn nhà hoàn toàn quên mất việc dọn rửa.

Diêu Tinh đã hẹn chuông báo thức trước giờ bay bốn mươi phút. Cô nghĩ bản thân có thể tranh thủ dọn dẹp trước khi ra sân bay. Cô yên tâm đi vào giấc ngủ, không hề biết người đang ôm chặt lấy mình đã tiến vào cơn ác mộng dai dẳng hàng đêm.

Trong phòng làm việc sang trọng đầy mùi thuốc sát trùng, thân thể Diêu Tinh đầy vết xanh tím vì đánh đập. Bác Văn thấy anh đang dày vò cô bằng trò chơi người lớn. Diêu Tinh khóc, tức giận, cầu xin và đầu hàng… Cảm xúc của cô không ngừng biến đổi dưới sự hung ác chiếm hữu.

Bác Văn trong vai người chiếm đoạt đã không ngừng đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác. Ngay cả cô ngất đi vì kiệt sức, anh cũng gặm cắn cô như con thú đói khát.

Đến khi cơ thể Diêu Tinh rách như miếng giẻ, anh ném cô xuống sàn rồi nhẫn tâm rời đi. Thời điểm anh quay trở lại, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt. Miệng cô cử động, thều thào ba chữ “tôi hận anh!”

“Không!” Bác Văn bật dậy với cơ thể ướt đẫm mồ hôi.

Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, trái tim đập nhanh như muốn phá tung l*иg ngực, nhảy ra bên ngoài và héo hắt chết dần chết mòn đầy cô độc.

Anh nhìn sang bên cạnh, ngắm khuôn mặt ngủ ngon bình an của Diêu Tinh. Hơi thở dần dần ổn định, cảm giác ghê tởm từ ác mộng cũng dần biến mất. Bác Văn vươn tay muốn xoa mặt cô, nửa chừng khựng.

“Cô là ai? Tại sao…”

Tiếng lòng bật thoát cùng tiếng thở dài.

Anh gục đầu, tay buông thõng bên người.

“Xin lỗi… tôi xin lỗi…”

Sáng hôm sau Diêu Tinh bị đánh thức bằng nụ hôn của Bác Văn. Nhân cách mít ướt chưa rời đi, đang nằm nghiêng chống tay ngắm nhìn cô. Bộ dạng thảnh thơi tùy ý.

Diêu Tinh xác định nhân cách dựa trên đôi mắt đầy du͙© vọиɠ hèn mọn của Bác Văn. Đàn ông buổi sáng thường có nhu cầu này, cô rất thấu hiểu.

Buổi thử vai ngày hôm trước tuy đã kết thúc nhưng lại ảnh hưởng đến Diêu Tinh. Sau khi cô quay lại trường quay là thường xuyên bị NG. Đạo diễn sau nhiều lần nhân nhượng thì chuyển thành quát mắng thậm tệ.

Diêu Tinh bị đạo diễn chỉ thẳng vào khuyết điểm.