Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 139: Hiểu Khê giành được vai nữ chính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bác Văn luồn tay qua eo Hiểu Khê, dễ dàng giúp cô ta đứng ổn định.

Hiểu Khê xấu hổ đỏ mặt, nhìn Bác Văn ngại ngùng.

“Cảm ơn anh Bác Văn!”

Máy chụp ảnh liên tục lóe sáng ghi lại khoảnh khắc Bác Văn đỡ người Hiểu Khê. Bộ dạng e ấp của cô ta như chim nhỏ nép mình vào dưới cánh chim lớn. Vừa đáng yêu vừa tình cảm.

Bác Văn trầm mặc gật đầu. Rồi anh nhìn thoáng qua xung quanh, khuôn mặt vẫn là nụ cười thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại làm phóng viên đang chen lấn đông cứng người.

“Hiện tại tôi đang thích một người nên không muốn cô ấy hiểu lầm hoặc phải lo nghĩ. Mọi người có thể đứng đăng ảnh chụp hôm nay không?”

Câu nói như một quả bom. Sắc mặt Hiểu Khê xanh mét. Cô ta đứng bên cạnh Bác Văn, cùng anh đến tham gia thử vai diễn, hai người bị chụp ảnh đứng chung vậy mà anh lại nhờ phóng viên xóa ảnh vì sợ người yêu hiểu lầm.

Cú tát này làm Hiểu Khê mất hết mặt mũi. Cô ta đập phá đồ bên trong phòng vệ sinh để trút giận sau khi thoát khỏi đám phóng viên.

“Lại là con nhỏ ngu ngốc đấy. Tôi không phải đồ ngu mà không nhận ra cảm xúc của anh. Ngay khi phóng viên nhắc đến con khốn kia, anh lập tức thay đổi thái độ. Thà anh không đến đón tôi còn hơn. Chắc chắn là con khốn kia bỏ bùa mới làm anh trở nên khác thường thế này. Chết tiệt!”

Hiểu Khê trút giận suốt mười phút đồng hồ, điện thoại của cô ta đã lỡ gần hai mươi cuộc gọi của trợ lý. Nhìn tên người gọi là cô ta càng tức hơn.

“Đúng là vô tích sự! Có mỗi việc thuê người quay phim cảnh xuống xe thôi mà cũng không làm được trò trống gì. Bây giờ ai cũng nghe được Bác Văn hạ giọng cầu xin phóng viên rồi. Bao nhiêu việc làm trước đây đều trở thành công cốc.”

Hiểu Khê xăm xăm đi ra khỏi phòng vệ sinh. Cô ta muốn mắng trợ lý một trận. Việc quay trực tiếp cảnh Bác Văn đưa Hiểu Khê đi thử vai được giao cho một người hâm mộ. Cuối cùng người này quá ngu ngốc, quay phim quá dài, quay luôn cả cảnh bất lợi cho Hiểu Khê.

Cửa phòng vệ sinh bật mở, gương mặt Diêu Tinh xuất hiện ngay tầm mắt Hiểu Khê. Cơn tức làm cô ta không kiềm chế được tính tình.

Hiểu Khê đi nhanh tới, huých mạnh vào vai Diêu Tinh.

Diêu Tinh không kịp phòng bị nên ngã ra sàn. Cô đứng bật dậy muốn mắng người thì Hiểu Khê ném lại cái khịt mũi coi thường rồi nguẩy mông đi thẳng.

Dáng đi uốn éo của Hiểu Khê khiến Diêu Tinh thêm bực bội. “Cô ta tự dưng trút giận vào mình là sao? Bộ khùng à?”

Diêu Tinh có xem hết cảnh quay Bác Văn bảo vệ Hiểu Khê, ngay cả lời anh nhờ vả phóng viên cũng nghe đầy đủ nhưng cô chưa từng nghĩ bản thân là người được nhắc đến. Cô đơn giản là tò mò, dự tính sẽ dò hỏi Bác Văn khi có cơ hội.

Cơn giận của Hiểu Khê khiến cô ta thể hiện diễn xuất trong buổi thử vai rất xuất sắc.

Đạo diễn và biên kịch đồng thời đứng lên vỗ tay. Đạo diễn là Trương Tuyết, một phụ nữ mạnh mẽ và tài năng. Bà ta nói.

“Đây là nữ chính trong lòng tôi. Tuy vẫn còn hơn ba mươi thí sinh chưa diễn thử nhưng tôi muốn kết thúc ngay tại đây, không cần thử vai nữa. Tôi và biên kịch đã thống nhất chọn Hiểu Khê cho vai nữ chính.”

Lời nói như quả bom bùng nổ. Thí sinh đã thi thì xấu hổ, thí sinh chưa thi thì ấm ức nhưng không dám khiếu nại. Người không phải thí sinh thì lo lắng đến các vai diễn thử khác. Không biết đạo diễn có đột ngột chọn người ưng ý sớm, hủy các cơ hội của thí sinh xếp sau hay không?

Đánh bại bảy mươi tám đối thủ, trong đó có Diêu Tinh khiến Hiểu Khê cười không ngậm được miệng. Chiến thắng thuyết phục từ số điểm tuyệt đối từ giám khảo làm Hiểu Khê thỏa mãn hư vinh trong lòng. Cô ta luôn là người chiến thắng, Diêu Tinh chỉ là kẻ bất tài, không xứng để so sánh. Cô ta liếc nhìn về phía Diêu Tinh với ánh mắt kiêu ngạo và tự tin.

Nhiều diễn viên ùa lên chúc mừng vì muốn giữ quan hệ với Hiểu Khê.

Chị Hách đẩy vai Diêu Tinh. “Không phải hai người là bạn bè hay sao? Đi lên chúc mừng đi!”

Diêu Tinh cúi đầu không trả lời khiến chị Hách cáu kỉnh.

“Tuy công ty sắp xếp để cô đi thử vai nữ chính hôm nay nhưng cũng không đặt kỳ vọng nhiều. Lấy thực lực diễn xuất của cô so với Hiểu Khê cùng các diễn viên khác chỉ đáng xách dép. Hiện tại cô đã bị loại rồi thì nên biết điều tận dụng cơ hội bám vào các minh tinh đang nổi tiếng. Hôm nay có nhiều phóng viên ở đây, chỉ cần cô xuất hiện với vai trò bạn thân chúc mừng Hiểu Khê, không tỏ ra đố kỵ khi thua cuộc, đảm bảo có thể thu được sự đồng cảm của người hâm mộ.”

Diêu Tinh không chống cự được lời đe dọa của chị Hách. Cô đau khổ lê từng bước đến gần đám đông đang vây quanh Hiểu Khê. Cô cố tình chậm chạp và không chủ động chen lấn, vậy nên cô luôn bị đẩy ra bên ngoài. Sau lần đẩy ra lần thứ ba, Diêu Tinh lủi thủi quay về bên chị Hách với khuôn mặt sợ sệt.

Chị Hách tức điên, há miệng muốn mắng thì điện thoại từ công ty gọi đến. Sau khi nghe xong điện thoại, chị Hách ra lệnh.

“Công ty có việc nên tôi cần quay về gấp. Cô tự đặt vé máy bay đến trường quay đi. Ngoan ngoãn quay phim, đừng có làm ra chuyện ngu ngốc nào nữa. Nếu có cơ hội tiếp cận Bác Văn thì chịu khó chụp vài ảnh đăng lên mạng xã hội, hiểu chưa?”

Diêu Tinh gật đầu vâng dạ, tiễn chị Hách ra tới bên ngoài. Cô nhìn xe ô tô biến mất khỏi cánh cổng là vội vàng quay lại nơi thử vai.

Ngay khi cô vừa chạy tới cửa hội trường thử vai thì khựng người nhìn cảnh trước mặt.

Xung quanh không có phóng viên, thí sinh hay người hâm mộ. Hiểu Khê nắm tay Bác Văn, mỉm cười dịu dàng.

“Chúc mừng anh đã thành công lấy được vai nam chính!”

“Rất vui được hợp tác với cô trong bộ phim này.” Bác Văn lịch sự cảm ơn.

Nơi thử vai nam và nữ được chia làm hai khu riêng biệt. Việc Bác Văn đạt được vai nam chính không nằm ngoài dự đoán của Diêu Tinh. Cô ngạc nhiên vì hai người này lại lôi kéo nhau trò chuyện ở nơi công cộng. Không nhẽ tin đồn tình cảm giữa hai người là thật?

Hiểu Khê nhận được ánh mắt tò mò của Diêu Tinh, thầm cười khẩy trong lòng. Cô ta vài lần ướm lời để Bác Văn đưa cô ta về nhưng anh vẫn ngu ngơ không thấu hiểu lòng người. Nơi đây đông người nên cô ta không thể lộ ra tức giận trong lòng.

Hiểu Khê vén tóc ra sau tai, cười duyên.

“Em xin phép đi trước. Hẹn gặp anh Bác Văn ở trường quay.”

Cô ta đi ngang qua Diêu Tinh, ánh mắt nhìn thẳng, thái độ xa lạ như không quen biết cô.

Thái độ kênh kiệu của Hiểu Khê không ảnh hưởng đến tâm trạng Diêu Tinh. Cô nhìn chằm chằm Bác Văn vài giây rồi nhấc chân đi vào hội trường. Hiện tại cô có chuyện quan trọng cần làm, không rảnh dây dưa với anh.

Bác Văn giữ lấy cổ tay Diêu Tinh, nghiêng người áp sát cô, giọng nam trầm hạ xuống thật êm tai.

“Cô đừng buồn. Tôi có thể nhờ đạo diễn cho cô một vai trong phim.”

Mắt Diêu Tinh lóe lên tia sắc lạnh. Cổ tay cô xoay tròn, hất tay anh ra. Tay cô nhanh như chớp túm lấy cổ áo anh, kéo mạnh xuống. Bác Văn bất ngờ, không kịp phản ứng, cơ thể cúi thấp xuống.

Mặt hai người thật gần, mũi chạm nhau, hơi thở mùi bạc hà tỏa ra trong hơi thở.

“Đừng can thiệp vào chuyện của tôi!”

Ánh mắt rực sáng của cô làm cơ thể Bác Văn cứng đờ. Mọi chú ý của anh đều bị giam giữ trong đôi mắt tự tin của Diêu Tinh.

Diêu Tinh khịt mũi xem thường, đẩy anh một cái rồi thẳng lưng đi vào trong hội trường.

Bác Văn chỉnh cổ áo, ánh mắt nheo lại nguy hiểm đuổi theo bước chân cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »