Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 136: Khải Tư tỏ tình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đứng đối diện cửa phòng Diêu Tinh là Bác Văn. Anh cũng vừa mở cửa phòng ngủ.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong trầm mặc.

Diêu Tinh đảo mắt trên bộ quần áo màu đen đơn điệu trên người anh, khịt mũi quay người đi thẳng. Cô ghét nhất những người có dáng chuẩn như người mẫu, mặc quần áo ở nhà cũng đẹp! Ông trời quá bất công!

Diêu Tinh tự nhận bản thân không có bất cứ khuyết điểm nào. Từ trên xuống dưới, toàn bộ con người cô đều là ưu điểm. Khuyết điểm bé xíu, bé đến mức bị chính cô quên lãng đi đó là bệnh mù đường.

Sau một hồi loanh quanh lạc đường, cô dùng thời gian gấp bốn lần người thường, đã tìm được điểm hẹn trong tin nhắn. Đừng ai hỏi cô là tại sao không đi taxi. Cô sẽ không bao giờ thú nhận là tiền trong ví chỉ đủ ăn, chẳng đủ phung phí đi taxi đâu.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Diêu Tinh cười ngại ngùng khi được nhân viên phục vụ dẫn đến bàn đặt trước của Khải Tư.

“Không sao, tôi cũng vừa mới tới.” Khải Tư vội vàng đứng dậy, kéo ghế cho cô.

Nhân viên phục vụ giật mình nhìn Khải Tư. Vị khách này đã ngồi đợi bốn mươi lăm phút, vậy mà… Thật ga lăng!

Khải Tư đẩy thực đơn về phía Diêu Tinh, vui vẻ bảo cô chọn món. Diêu Tinh không phải người kén ăn, cô thoải mái chọn món mình thích, ngon và đẹp mắt.

Khải Tư gọi thêm chai rượu. Diêu Tinh nháy mắt đùa nghịch.

“Tôi đang tính mời anh đi xem phim sau bữa ăn, bây giờ anh gọi rượu, sợ là chúng ta uống say quá, chẳng đủ minh mẫn hiểu được nội dung phim nữa rồi.”

Trong lòng Khải Tư thấy vui vẻ khi biết dự định của cô. Việc cô muốn đi xem phim với hắn càng củng cố tự tin cho chuyện sắp xảy ra.

Phục vụ đi đến, đưa Khải Tư một bó hoa hồng đỏ xinh đẹp. Hắn nghiêng người, độ nghiêng vô cùng tiêu chuẩn, dịu dàng nói.

“Cái gì rồi cũng trôi qua, cái gì rồi cũng phôi pha. Duy chỉ có ái tình là tồn tại và tình yêu anh dành cho em là bất tử với thời gian. Anh yêu em, Diêu Tinh. Em có thể làm bạn gái anh không?”

Diêu Tinh tròn xoe mắt nhìn bó hoa hồng lãng mạn, nhìn nụ cười trên mặt Khải Tư. Hắn đang tỏ tình với cô? Lời tỏ tình sướt mướt này là sao chép trên mạng, đúng không? Cô được một người bạn thân tỏ tình. Chuyện này có phi lý quá không? Không phải hai người rất hợp nhau thì nên làm bạn bè à? Tại sao hắn lại chuyển thành tình yêu đôi lứa vậy?

Cô ngồi im, mắt nhìn thẳng, tự vấn lương tâm xem hành vi trước đây của mình sai ở chỗ nào. Vô tình thả thính, cá cắn câu là hành vi không tốt. Diêu Tinh tự kiểm điểm bản thân, bối rối nghĩ cách từ chối.

Cô đến thế giới này là để lấy Hắc Tinh trong máu Bác Văn. Tuy quan hệ của cô và anh khá lạnh nhạt nhưng cô biết bản thân không thể rời khỏi anh trước khi lấy đủ máu. Cô có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, cô không thể yêu đương, hẹn hò rồi vô tình vứt bỏ người ta. Vậy nên cô chưa từng có suy nghĩ yêu đương với bất cứ ai.

Sự im lặng của Diêu Tinh làm không khí trở nên căng thẳng. Nghệ sĩ kéo đàn violin vẫn nhắm mắt nghiêng đầu kéo bản tình ca réo rắt. Khải Tư dịu dàng cười, lặng lẽ đợi câu trả lời. Hắn không thúc giục, không tức giận, nụ cười trên môi vẫn tự nhiên và phóng khoáng.

“Ai cho ăn mày vào đây hả? Đuổi nó ra ngoài cho tôi!” Đột ngột một tiếng la hét cáu kỉnh vang lên gần đó, kéo theo sự chú ý của Diêu Tinh.

Khải Tư không chọn phòng riêng, vị trí của hai người ở bên cửa sổ, có tầm nhìn ra bên ngoài khá đẹp, lại có thể bao quát toàn bộ khung cảnh bên trong nhà hàng.

Diêu Tinh lơ đãng nhìn theo tiếng quát tháo rồi bật dậy lo lắng. Chiếc ghế bị mài trên sàn tạo thành tiếng ồn đau tai. Cô nhìn Khải Tư đầy xấu hổ.

“Xin lỗi, tôi đi rửa tay.”

Sắc mặt Khải Tư trắng bệch. Hắn siết chặt tay, nhìn theo bộ dạng vội vã của cô, ánh mắt tối đen khiến nghệ sĩ violin hai mặt nhìn nhau, do dự có nên tiếp tục kéo đàn hay không?

Đối tượng được tỏ tình bỏ đi khi chưa có câu trả lời là hành vi bất lịch sự. Diêu Tinh biết nhưng không thể không đi. Cô chạy đến góc nhỏ gần cầu thang, kịp thời bắt lấy cổ tay của một nhân viên phục vụ.

“Cô làm cái gì vậy hả? Tại sao cô dám đánh khách hàng hả?”

“Đau quá! Ai dám đánh tôi…” Nhân viên phục vụ nhận ra Diêu Tinh là khách hàng liền hạ giọng, thay đổi sắc mặt. Cô ta chỉ tay về phía một người vẫn đứng co ro bên cạnh, thanh minh cho chính mình.

“Quý khách hiểu lầm rồi ạ. Anh ta không phải khách hàng. Quý khách nhìn bộ dạng bẩn thỉu của anh ta đi, không ai vào nhà hàng Pháp với bề ngoài lôi thôi thế này.”

Bác Văn mặc quần áo đơn giản, trên ngực và ống quần có dấu giày đen sì. Quần áo trên người anh là hàng cắt may thủ công, là hàng đặt riêng không đính mác thương hiệu. Người không biết nhìn sẽ nghĩ là hàng rẻ tiền. Anh cúi đầu, hai tay xoắn xuýt lại sợ hãi. Anh nghe được giọng nói quen thuộc của Diêu Tinh liền ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn cô đầy tội nghiệp.

Tóc tai bác Văn bù xù che khuất nửa khuôn mặt, vết bẩn nhem nhuốc phủ kín hai gò má. Nếu không phải người thân thiết sẽ không thể nhận ra đây là minh tinh nổi tiếng.

Diêu Tinh biết đây là nhân cách mít ướt.

Cô hất tay nhân viên phục vụ, gằn từng chữ.

“Anh ấy đi với tôi. Đây là thái độ của phục vụ với khách hàng hả? Hóa ra nơi này phân biệt khách hàng dựa vào bề ngoài? Tôi muốn gặp quản lý nhà hàng! Gọi quản lý đến đây!”

Làm một diễn viên, việc nhanh chóng nhập vai bất cứ vai nào là điều cơ bản. Diêu Tinh diễn vai tiểu thư đanh đá, cậy quyền mắng phục vụ nhà hàng vô cùng thuần thục. Khí chất cao ngạo cùng trang phục xinh đẹp của cô được phát huy đến mức tốt nhất.

Nhân viên phục vụ hoảng sợ cúi đầu xin lỗi.

“Tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi. Mong cô bỏ qua, không gọi quản lý.”

“Hừ!” Diêu Tinh lừ mắt cảnh cáo nhân viên phục vụ, rồi kéo tay Bác Văn đi về khu vệ sinh.

Bác Văn cun cút nghe lời, đầu ủ rũ cúi thấp, tóc che toàn bộ khuôn mặt.

Diêu Tinh lôi anh vào khu vệ sinh nữ, xác định các buồng vệ sinh không có người liền cài chốt cửa. Cô quay đầu nhìn, Bác Văn vẫn ngoan ngoãn đứng yên một chỗ khiến cô thấy cáu kỉnh, giọng nói cũng lớn hơn.

“Lại đây!”

Cơ thể Bác Văn thoáng run.

Diêu Tinh nhíu mày, hung hăng bước đến, kéo tay anh lôi đến bên bồn rửa tay. Cô vò khăn ướt, lau vết bẩn trên mặt, miệng không ngừng trách mắng.

“Anh chui ở bụi rậm ra đấy hả? Tại sao bẩn thỉu thế này?”

“…” Cơ thể Bác Văn rụt lại trước động tác thô lỗ. Diêu Tinh quá tập trung vào việc lau mặt và vết bẩn trên quần áo nên không nhận ra.

Đến khi bộ dạng Bác Văn sạch sẽ hơn thì chiếc khăn trắng cũng đen sì. Diêu Tinh ném vào thùng rác rồi khoanh tay trước ngực, chất vấn.

“Anh theo dõi tôi, đúng không?”

Cơ thể Bác Văn giật nảy, ngước đầu nhìn cô kinh ngạc. Vẻ hoảng loạn, bối rối hiện rõ trong đôi mắt đỏ hoe.

“Anh cố tình đến phá tôi, đúng không?”

Đầu Bác Văn khẽ lắc, rụt rè nói. “Chị, em không có…”

“Không được nói dối! Có phải anh đọc trộm tin nhắn trong điện thoại của tôi không hả?”

Diêu Tinh quát lớn, không giấu giếm giận dữ. Cô không phải đồ ngốc. Địa điểm hẹn hò chỉ có trong điện thoại, điện thoại lại bị cô bỏ quên trên bàn trà trong phòng khách. Thời điểm cô ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Bác Văn thì điện thoại vẫn sáng đèn. Lúc đó cô không quá chú ý, bây giờ ghép các sự việc lại, cô dễ dàng tìm được sự thật.

Diêu Tinh vừa há miệng muốn mắng người thì nước mắt trên mặt Bác Văn rơi lã chã.
« Chương TrướcChương Tiếp »