Chương 132: Khải Tư thách đấu Bác Văn

Diêu Tinh đoán Bác Văn đã chuyển thành nhân cách mít ướt nên cô hoảng hốt đến gần anh.

“Anh làm sao vậy?”

Bác Văn nhìn cô, không trả lời. Sắc mặt anh xanh mét làm cô lo lắng, vội vàng nắm tay anh, dỗ dành hỏi.

“Anh thấy không khỏe ở đâu à? Có muốn uống nước không? Tôi dìu anh qua bên kia nghỉ ngơi nhé?”

Cảm giác mềm mềm và khô ráo từ lòng bàn tay Diêu Tinh làm Bác Văn giật mình. Ngón tay anh khẽ co lại, cọ vào mu bàn tay cô. Diêu Tinh đứng thật gần, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú. Bác Văn như ngửi được mùi mồ hôi trên người cô, không khó ngửi như tưởng tượng.

Diêu Tinh không nhận ra tư thế hai người rất mập mờ, tay cô còn bị anh vụиɠ ŧяộʍ xoa nắn. Đầu óc của cô bận rộn tìm hiểu nguyên nhân sắc mặt Bác Văn xanh xao.

“Tôi không thích thầy huấn luyện.” Bác Văn rũ mắt nói.

“Có phải thầy ấy vừa rồi huấn luyện đã làm đau anh không? A không lẽ…” Diêu Tinh không nói hết câu, ánh mắt nhìn Bác Văn trở nên xót xa. Cô nhớ Bác Văn kể quá khứ bản thân từng bị thầy dạy võ sàm sỡ. Có phải môi trường võ quán làm anh không thoải mái, nhớ đến chuyện cũ không?

Bác Văn đứng yên, hơi cúi đầu, tóc rũ xuống che đi bán nửa khuôn mặt. Diêu Tinh càng nhìn càng thấy thương và khẳng định suy đoán của mình là đúng. Cô lặng lẽ đan ngón tay hai người vào nhau, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần kiên định.

“Tôi ở đây. Đừng sợ!”

Hai người đứng bên nhau, tay đan tay, cùng nhìn về trung tâm sàn tập.

Thấy huấn luyện rất hài lòng Khải Tư nên lôi hắn ra luyện tập thêm một số động tác phòng vệ. Một cú quật qua vai làm Khải Tư ngã ngửa xuống sàn.

“Cậu mất tập trung.”

“Xin lỗi thầy huấn luyện! Hôm nay dừng ở đây thôi.”

Huấn luyện diễn viên khác dạy học viên nên thầy huấn luyện không cưỡng ép, thoải mái gật đầu đồng ý.

Khải Tư đi đến gần Bác Văn và Diêu Tinh. Hai bàn tay đan xen với nhau làm hắn thấy không thoải mái, ngực ẩn ẩn khó chịu.

“Anh thật giỏi! Có thể đánh ngang cơ với thầy!” Diêu Tinh giơ ngón cái lên khen ngợi.

“Cuối cùng tôi vẫn bị quật ngã đấy thôi.”

“Hứ! Một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu.” Diêu Tinh bĩu môi đùa giỡn. Cô và Khải Tư gần đây khá thân thiết, có thể vô tư nói vài lời bông đùa.

“Anh Bác Văn, tôi muốn đấu một trận với anh.”

Diêu Tinh sửng sốt, nụ cười cũng nhạt đi. Cô vội vàng nói. “Bác Văn đang đau bụng vì buổi tối ăn đồ hỏng.”

“Ồ, thảo nào nhìn sắc mặt anh ấy không được tốt. Anh Bác Văn cũng mỏng manh quá. Cả ba chúng ta cùng ăn bữa tối, vậy mà chỉ mình anh đau bụng. Anh có cần đến bệnh viện không? Để tôi lái xe đưa đi!” Khải Tư quan tâm hỏi, ánh mắt xem thường trái ngược với giọng ân cần.

Diêu Tinh đang bận che giấu cho Bác Văn nên không nhận ra. Cô lắc đầu từ chối.

“Bác Văn nghỉ ngơi một chút là ổn, không cần đến bệnh viện đâu.”

“Tôi đồng ý đấu một trận với cậu!” Bác Văn đột ngột buông tay Diêu Tinh, bước lên phía trước làm cô ngơ ngác, giọng nói cũng gấp gáp theo.

“Đấu cái gì mà đấu. Anh đừng cậy mạnh!”

Nhân cách mít ướt hôm nay làm sao vậy? Diêu Tinh chắn trước mặt Bác Văn, vỗ ngực sảng khoái nói.

“Khải Tư! Để tôi đấu cho. Tôi bị kí©h thí©ɧ khi nhìn anh đánh tay đôi với thầy. Nếu tôi đánh thắng anh thì chứng tỏ tôi giỏi gần bằng thầy rồi. Ha ha.” Cô nháy mắt với hắn. “Anh phải nhường tôi đấy nhé!”

“Với Diêu Tinh thì tôi luôn nhận phần thua.” Khải Tư không biết nỗi bận tâm trong lòng Diêu Tinh, hắn cười nói vô tư.

Ánh mắt Bác Văn tối đen, nắm tay siết chặt. Anh hít sâu vào một hơi, đi thẳng qua người Diêu Tinh, bỏ lại một câu.

“Muốn đấu thì nhanh lên.”

Khải Tư nhún vai với Diêu Tinh, giọng nói đầy bất đắc dĩ. “Tôi sẽ nương tay, Diêu Tinh đừng có lo lắng.”

Diêu Tinh không nghe được lời đảm bảo của Khải Tư, bởi vì cô đang hoang mang. Có phải Bác Văn vừa đổi sang nhân cách lạnh lùng không? Hình như anh đang tức giận? Nhưng tức giận chuyện gì chứ?

Trận đấu do thầy huấn luyện làm trọng tài. Khải Tư luôn là người ghi điểm trong mắt thầy huấn luyện nên ai cũng lo lắng cho Bác Văn. Trong các buổi tập, Bác Văn hoàn thành tốt các yêu cầu về động tác, anh không tham gia thêm bất cứ hoạt động nào khác.

Diêu Tinh xoay trái xoay phải tìm hòm y tế, sẵn sàng chăm sóc vết thương cho Bác Văn bất cứ lúc nào. Nhưng kết quả trận đấu đã làm phá hủy dự định này.

Bác Văn thắng.

Khải Tư bị liên hoàn đấm đánh bật lùi ra sau, không trả được bất cứ đòn nào, chỉ có giơ tay chống đỡ. Hắn thua sau một cú quật vai đầy kỹ thuật.

Bác Văn đứng sừng sững như một cây cổ thụ, lưng thẳng thắp, đầu ngẩng cao và ánh mắt ngay thẳng. Anh vuốt tóc ra sau đầu, một giọt mồ hôi lăn từ thái dương chảy dọc bên sườn mặt.

Thình thịch. Nhịp tim trong ngực Diêu Tinh đập nhanh khác thường.

Bác Văn chắp tay chào rồi đi đến trước mặt Diêu Tinh. Anh đứng cách cô hai bước chân, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt thờ ơ, không chút kiêu ngạo sau khi chiến thắng.

“Nhân cách lạnh lùng?” Cô rụt rè hỏi, nhủ thầm có phải anh đẹp trai hơn bình thường không?

Đáp lời là ánh nhìn không có cảm xúc.

“Anh giận à?” Cô lí nhí hỏi dù không biết anh giận cái gì.

Khải Tư chạy đến cười nói khen ngợi bác Văn, vô tình cứu Diêu Tinh khỏi tình huống khó xử.

“Anh Bác Văn thật giỏi! Không hổ là người diễn xuất đi theo phái thực lực. Ngay cả học võ cũng xuất chúng. Tôi tâm phục khẩu phục!”

Hai người đàn ông lịch sự bắt tay nhau. Diêu Tinh cảm thấy thời gian bắt tay hơi dài, đúng không? Ngay cả nụ cười tươi rói của Khai Tư cũng méo đi rồi.

Khải Tư lén lút giấu tay ra sau lưng, thầm nghĩ lực tay của Bác Văn quá lớn, hắn cười ngại ngùng với Diêu Tinh.

“Tôi có việc bận đột xuất phải rời đi bây giờ, không thể đấu một trận với Diêu Tinh được. Chúng ta hẹn buổi sau nhé.”

“Không phải anh nói luôn nhận thua khi đấu với tôi hay sao?” Diêu Tinh trợn tròn mắt, nhắc lại lời hắn.

“Đấu xong một trận sảng khoái rồi thua cũng được mà.”

Lời trêu chọc của Khải Tư làm Diêu Tinh bật cười khanh khách. Cô không chú ý sắc mặt của người đứng bên cạnh ngày càng đen.

Khải Tư nhanh chóng rời đi. Có lẽ hắn thật sự gặp chuyện khẩn cấp.

Diêu Tinh thu dọn mọi thứ, tạm biệt thầy huấn luyện, đến khi rời khỏi võ quán thì cũng đã muộn, không còn chuyến xe buýt nào. Cô loay hoay mở điện thoại để gọi taxi.

“Lên xe đi!”

“Hả?” Diêu Tinh giật mình khi Bác Văn đứng bên cạnh từ lúc nào. Cô há hốc miệng trước giọng nói dịu dàng của anh. Đây là nhân cách nào? Cô không phân biệt được.

Bác Văn đẩy cằm cô lên cao, khép miệng cô lại. Anh dẫn đầu đi về chiếc ô tô màu đen đỗ gần đó.

Sự lãnh đạm của anh cho cô biết đây là nhân cách lạnh lùng. Cô vội vàng ngồi vào ghế phó lái, tìm chuyện để nói.

“Anh tự lái xe à? Chú trợ lý đâu?”

“Đã hết giờ làm việc, không nên lúc nào cũng bắt người khác đi theo mình.”

Diêu Tinh biết anh không nói thật. Trợ lý riêng là làm việc 24/24. Mức lương không thấp nên dù ban đêm đang ngủ, nghệ sĩ gọi điện thoại cũng phải có mặt ngay lập tức.

Thái độ Bác Văn tối nay khác thường nên cô không nhí nhố như ngày thường. Sự trầm mặc của cô làm không khí trong xe khá gượng gạo. Có lẽ ngay cả chiếc xe cũng chịu hết nổi sự im lặng của hai người nên mới chạy được hơn hai mươi phút là bãi công.

Bác Văn mở nắp xe phía trước để kiểm tra, không rõ xe bị hỏng chỗ nào. Cuối cùng anh gọi điện cho cứu hộ để họ kéo xe về.

Khoảng mười lăm phút, xe cứu hộ đến. Nhân viên cứu hộ đề nghị đưa hai người về khách sạn nhưng bị Bác Văn từ chối.