Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 129: Bác Văn lén lút vào phòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khải Tư làm động tác cúi chào tiêu chuẩn. Giọng nói của hắn mang theo ý cười. “Rất vinh hạnh, thưa tiểu thư.”

Bác Văn tẩy trang xong thì Diêu Tinh và Khải Tư đã rời khỏi trường quay. Từ bây giờ đến bữa tối còn rất nhiều thời gian, không biết hai người chạy đi đâu. Bác Văn đi một vòng quanh trường quay để tìm người nhưng cánh tay đột ngột bị kéo lại.

“Đạo diễn muốn tăng cảnh diễn của anh và em.”

Là Hiểu Khê.

Bác Văn nhìn xuống nơi cô ta đang ôm chặt tay anh. Hiểu Khê đỏ mặt, buông tay e thẹn. Cô ta xoắn hai tay vào nhau, ngẩng đầu nhìn anh thật dịu dàng.

“Đạo diễn và biên kịch đang đợi bên trong phòng chờ. Anh ở lại cùng thảo luận với mọi người nhé.”

Bác Văn nhìn thấy trợ lý riêng đã đứng nhiệt tình vẫy tay ở cửa phòng chờ. Anh luôn nghiêm túc khi làm việc nên không hề từ chối.

Mọi người thảo luận cảnh diễn bổ sung đến khi trời tối mịt. Bác Văn vội vàng tạm biệt mọi người, nhanh chóng quay về khách sạn.

Chú trợ lý luống cuống đuổi theo.

“Có phải cậu ta có hẹn không?” Đạo diễn vuốt chòm râu dê ở cằm, gật gù cười nói. “Tuy diễn viên trẻ không nên yêu đương khi danh khí đang cao nhưng cũng có ngoại lệ, khà khà.”

Giọng cười đầy thâm ý của đạo diễn làm mặt Hiểu Khê sa sầm xuống. Cô ta nén cơn giận vào trong lòng nhưng ánh mắt không giấu được sự đố kỵ kỳ lạ. Cô ta đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Bác Văn đi xung quanh trường quay tìm người. Chắc chắn người đó là Diêu Tinh.

Bác Văn về tới khách sạn đã qua giờ cơm tối. Nhân viên trong đoàn phim đều tập trung tại phòng ăn, thuận tiện cho việc anh đi đến phòng Diêu Tinh.

Chuông kêu hai lần cũng không có phản ứng.

Anh nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn vẫn dừng ở tin nhắn anh nhờ cô lấy gấu bông. Không có cuộc gọi, không có tin nhắn, có phải cô đã chặn số của anh không?

Ánh mắt Bác Văn tối xuống, tia sắc lạnh trong mắt như muốn đâm xuyên qua cánh cửa đóng kín.

Bây giờ, cô đang ăn tối với Khải Tư?

Ngón tay dừng ở số điện thoại của Khải Tư, lưỡng lự rất lâu, cuối cùng anh cũng không ấn xuống.

Anh tháo kẹp caravat, cắm vào ổ khóa, xoay vài vòng.

“Cạch.”

Cửa phòng bật mở. Phòng khách sạn tối om. Bên trong không có người.

Đèn bật sáng soi rõ nội thất bên trong phòng, Bác Văn quét mắt nhìn một lượt. Ngoại trừ áo choàng tắm để bừa trên giường, mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp, gọn gàng như chính con người Diêu Tinh.

“Tại sao mình lại vào đây?” Cửa phòng đã đóng nhưng anh không đi vào, tự lẩm bẩm với chính mình.

“Gần đây mình bị làm sao vậy? Tại sao luôn không yên lòng với cô ấy? Chỉ cần cô ấy rời khỏi tầm mắt là tâm trạng bồn chồn, sợ hãi và bất an với mọi thứ xung quanh. Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Hay là do… nhân cách kia giở trò lên tinh thần của mình?”

Bác Văn tự hỏi rồi không thể trả lời.

Sự xuất hiện của anh không xua đi được sự cô độc trong phòng. Anh ngồi xuống giường, lặng lẽ chạm tay vào áo choàng tắm. Sự lạnh lẽo cho biết chủ nhân căn phòng đã rời đi rất lâu.

Bác Văn không làm ra bất cứ hành vi biếи ŧɦái nào. Anh trầm mặc nhìn chòng chọc cửa phòng. Ánh mắt tối đen, tĩnh lặng như một hồ nước sâu không thấy đáy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đột ngột bên ngoài cửa vọng đến tiếng trò chuyện mới làm Bác Văn giật mình tỉnh lại. Anh bật dậy, tắt đèn phòng, trốn vào buồng vệ sinh. Cơ thể tự hành động nhanh đến mức chính anh cũng ngỡ ngàng.

Tại sao anh phải trốn?

“Cạch.”

Cửa phòng bật mở, đèn phòng sáng lên, giọng một nam một nữ tràn vào trong phòng.

“Cảm ơn anh vì buổi tối tuyệt vời này. Tôi rất vui!” Là giọng vui vẻ của Diêu Tinh.

“Tôi đã nghe lời cảm ơn này hai lần trong tối nay rồi. Người cảm ơn phải là tôi vì cô đã nhận lời mời ăn cơm tối nay.”

Bác Văn không cần nhìn cũng nhận ra là Khải Tư. Hừ! Chỉ là một bữa tối thôi mà, có cái gì mà vui như vậy? Cơm bên ngoài không sạch sẽ và làm sao ngon bằng cơm anh nấu. Thật khó chịu!

“Anh có muốn vào phòng tôi uống cốc nước không?”

“Được. Nếu cô chưa buồn ngủ thì chúng ta có thể đối diễn với nhau.”

Lời đề nghị của Khải Tư được hoan nghênh trong tiếng cười giòn tan. Qua khe cửa phòng vệ sinh, Bác Văn nhìn thấy hai bóng người trải dài trên sàn nhà đang đi dần vào phòng. Anh đẩy cửa khép lại, không muốn bản thân phải khó chịu khi nhìn hai người bên ngoài trò chuyện.

Đúng lúc này có tiếng chân chạy rầm rầm cùng tiếng la vọng lại từ hành lang.

“Diêu Tinh! Khải Tư!”

“Chú trợ lý của anh Bác Văn? Có chuyện gì mà chú hớt hải vậy?”

“Bác Văn biến mất rồi!”

“Cái gì cơ?”

Bác Văn kinh ngạc trước tin tức từ miệng của trợ lý riêng. Anh chưa kịp phân tích có chuyện gì xảy ra thì giọng nói lo lắng của Diêu Tinh đã thu hút mọi sự chú ý của anh.

“Biến mất là thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chú gọi điện liên lạc với anh ấy chưa?”

“Tôi mất dấu cậu ấy khi rời khỏi trường quay. Đã hơn bốn tiếng đồng hồ rồi cũng không liên lạc được. Cậu ấy khóa điện thoại hoặc máy hết pin. Tôi đã hỏi bảo vệ và phục vụ khách sạn, không ai thấy cậu ấy.”

“Cái gì chứ? Không thể liên lạc được với anh ấy hơn bốn tiếng đồng hồ mà chú vẫn còn bình tĩnh ở đây? Chú báo cảnh sát chưa?” Giọng Diêu Tinh đầy hoảng loạn. Cô nghĩ đến nhân cách mít ướt. Có phải anh đổi nhân cách và gặp sự cố, không thể tự về khách sạn hay không?

“Không thể báo cảnh sát! Chuyện này không được lộ ra bên ngoài.”

“Diêu Tinh đừng lo lắng. Anh Bác Văn là người trưởng thành có trách nhiệm, sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra với anh ấy đâu. Muốn báo cảnh sát cũng phải đợi qua hai mươi bốn tiếng mất tích mới có quyền báo án. Cô bình tĩnh đi!”

Là giọng Khải Tư. Căn cứ ba bóng người hắt xuống sàn nhà, Bác Văn đoán hắn cầm tay hoặc vỗ vai Diêu Tinh để trấn an cô.

Giọng Diêu Tinh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Chúng ta nên tản ra tìm anh ấy. Cháu cùng chú đi tìm. Đợi cháu cất thứ này.” Diêu Tinh chạy vội vào phòng, đặt con gấu bông trắng tinh lên giường.

Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, đèn phòng vụt tắt, tiếng chân vội vàng ngày càng xa.

Bác Văn đi ra khỏi buồng tắm. Anh không mở đèn. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào một góc giường, không chạm tới cơ thể Bác Văn.

Trong bóng tối mờ mờ, Bác Văn nhìn hai con gấu ngồi cạnh nhau. Một con gấu cũ mèm sờn bạc, một con gấu trắng mịn mới cứng.

Anh đến bên giường, nhấc tấm biển nhỏ trên tay con gấu trắng. Dòng chữ “khu vui chơi thành phố C” thật xấu xí.

“Diễn viên không lo tập đối diễn và học diễn xuất. Hết ăn rồi chơi! Hừ!” Bác Văn đẩy con gấu trắng rơi xuống sàn.

Con gấu to như quả dưa hấu lăn một vòng và mắc kẹt trong gầm giường. Phần đầu của nó khá lớn nên bị kẹt lại, giống như đang thò đầu ra nhìn Bác Văn.

Anh trừng mắt nhìn đôi mắt đen nhánh vô hồn của con gấu. Sau đó xoay người hung hăng đi ra cửa. Ngay khi tay anh chạm vào nắm đấm cửa liền ngừng lại.

Bác Văn nghiến răng xoay người, tiếng giày gõ cồm cộp lên sàn nhà. Anh nhặt con gấu trắng lên, phủi bụi bồm bộp rồi đặt trả vì vị trí cũ.

“Thật xấu xí!”

Ném lại lời chê bai, Bác Văn rời khỏi phòng khách sạn của Diêu Tinh.

Ánh đèn bên ngoài cửa sổ hắt vào, soi rõ con gấu trắng bị vỗ bẹp một góc so với con gấu cũ bên cạnh.

Sau khi Bác Văn quay về phòng, anh mở điện thoại thông báo bình an với trợ lý. Chuyện Bác Văn mất tích kết thúc một cách quái lạ như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »