Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 128: Khải Tư bị lấn lướt diễn xuất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bích Tuyền ngồi trên ghế mây ngoài ban công, lặng người ngắm hoàng hôn đang rải ánh sáng ảm đạm màu cam xuống thành phố. Phòng cô ở tầng hai trong biệt thự cổ kính. Tầm nhìn cách bầu trời quá xa, cách mặt đất quá gần nên cô nhìn thấy rõ ràng một chiếc ô tô lái vào sân biệt thự.

Tuấn Lãng vội vàng xuống xe, mở cửa ghế lái phụ, cười nói với một cô gái xinh đẹp động lòng người. Cô gái khoác tay Tuần Lãng cùng đi vào biệt thự.

Cửa phòng phía sau Bích Tuyền bật mở. Sự lạnh lẽo xâm nhập không khí xung quanh Bích Tuyền, giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Diễm La đến ăn cơm tối. Cô liệu hồn mà tiếp đãi em ấy.”

Bích Tuyền nhìn bầu trời đang chuyển mình từ ngày sang đêm, giọng nói trong veo bị gió cuốn đi.

“Hóa ra trên đời này vẫn có người chồng bảo vợ phải phục vụ chu đáo người tình trong mộng của chồng.”

“Cô nói cái gì?” Tiếng chân hung hăng xông đến.

Bích Tuyền nhanh nhẹn rời khỏi ghế mây, tránh kịp cú vồ thô bạo của Tuấn Lãng. Tim cô đập thình thịch vì sợ nhưng bên ngoài vẫn là vẻ quật cường cùng giọng nói kiêu ngạo.

“Tối nay tôi mệt, không tiếp.”

Tuấn Lãng ngã dúi xuống ghế mây, hắn đứng bật dậy. Hắn từ tốn cởi khuy ở tay áo, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt Bích Tuyền.

Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, bức bối.

Bản năng trước nguy hiểm khiến Bích Tuyền cảnh giác, cơ thể căng cứng sẵn sàng hành động.

Một cơn gió thổi vào ban công, Bích Tuyền lao nhanh ra cửa phòng nhưng tốc độ của Tuấn Lãng nhanh hơn. Hắn túm tóc cô, kéo giật ra sau. Cơ thể mảnh mai bị hắn ôm trọn, ném lên chiếc giường to lớn giữa phòng.

Hoàng hôn đã tắt. Phòng ngủ tối tăm ảm đạm. Âm thanh quần áo bị xé rách xen trong tiếng thở dốc kìm nén.

Cơn gió đi hoang thổi tung rèm cửa sổ, đẩy ánh sáng nhân tạo từ ngọn đèn cao áp trong vườn vào phòng, lướt lên tấm lưng trần trắng nõn đầy rẫy vết thương của Bích Tuyền.

Cơ thể nhỏ gầy vật lộn với thân hình săn chắc quần áo nghiêm chỉnh lập lòe trong ánh sáng loang lổ vay mượn.

Tiếng nấc vụn vỡ. “Tôi hận anh!”

“Qua.”

Đạo diễn hô lớn.

Đèn trong phòng bật sáng.

Diêu Tinh bị Tuấn Lãng đè dưới thân, thở dốc từng ngụm.

Tuấn Lãng buông tay cô, ngồi sang bên cạnh. Sắc mặt hắn đầy phức tạp. Cảnh diễn vừa rồi là hắn bị cô dẫn dắt, vô thức nhập vai nam hai Tuấn Lãng. Tuy đạo diễn duyệt qua nhưng hắn không thấy dễ chịu. Thực lực của Diêu Tinh trên hắn, điều này làm hắn sốc.

Diêu Tinh chỉnh lại quần áo bị xé rách. Cảnh cưỡng ép thô bạo của nam hai và nữ hai được đạo diễn quay từ phía sau lưng, không lộ quá nhiều cơ thể diễn viên. Phim truyền hình bị kiểm duyệt khá gắt, không thể quay cảnh nóng quá rõ ràng. Phải mập mờ, tình mà không sắc.

Cô nghiêng đầu nhìn vẻ thất thần của Khải Tư, nhỏ giọng hỏi.

“Sao vậy? Có phải cú thúc cùi chỏ của tôi làm anh đau không?”

Khải Tư giật mình, thoát khỏi suy nghĩ. Hắn phì cười.

“Lực độ nhỏ yếu như vậy không đáng kể đâu. Ngược lại, tôi mới là người làm cô bị thương.”

Khải Tư kéo tay Diêu Tinh, nhìn vết hằn đỏ quanh cổ tay cô. Động tác của hắn tự nhiên như đang trao đổi vai diễn. Diêu Tinh lắc đầu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn.

“Vết thương nhỏ, không sao đâu.”

“Tôi có thuốc mỡ chuyên dùng trị các vết bầm tím. Để tôi lấy cho cô.”

“Được, cảm ơn anh!”

Cảnh tiếp theo là Khải Tư diễn với Hiểu Khê nên chuyện lấy thuốc mỡ bị gác lại. Diêu Tinh là thầy thuốc, cô hiểu vết thương ngoài da này qua một đêm là hết, cũng không bận tâm.

Diêu Tinh là người ham học hỏi, không ngại khổ cực, nếu cô rảnh sẽ hỗ trợ bên hậu cần. Ban đầu nhân viên trường quay còn từ chối nhưng cô giúp đỡ khéo léo và tự nhiên đến mức mọi người bất giác chấp nhận tự lúc nào.

Sau khi xếp xong trang phục của một số diễn viên, Diêu Tinh ngồi yên để nhân viên hóa trang tẩy trang. Giữa chừng, nhân viên hóa trang phải ra khỏi phòng để bổ trang cho Hiểu Khê nên Diêu Tinh tự tẩy trang một mình.

“Cạch.”

Khải Tư bước vào phòng với nụ cười thân thiết. “Tôi mang thuốc mỡ đến rồi này.”

Diêu Tinh đã quên luôn việc bản thân từng bị thường. Cô lắc lắc cổ tay với một vòng hằn đỏ đã mờ.

“Để chủ tịch Trạch phải tự tay bôi thuốc cho vết thương nhỏ này, tôi thật vinh dự.”

Chủ tịch Trạch chính là vai Tuấn Lãng trong phim. Lời đùa giỡn của cô làm Khải Tư bật cười. Hắn ngồi xuống trước mặt cô, nhìn cô trong gương và đề xuất.

“Cô tẩy trang giúp tôi, được không?”

Bông tẩy trang trên tay Diêu Tinh không dừng lại, khóe mắt cô đảo qua gương mặt trang điểm nhẹ của Khải Tư, gật đầu.

“Được, cứ giao cho tôi.”

Vậy là một người tẩy trang giúp, một người bôi thuốc mỡ lên vết thương. Không khí vui vẻ bị tiếng động mở cửa cắt ngang.

Bác Văn đứng ở cửa phòng hóa trang, ánh mắt dừng trên bàn tay Khải Tư nắm tay Diêu Tinh. Giọng anh nhẹ hẫng.

“Xin lỗi, đã làm phiền.”

“Cạch.” Cửa phòng hóa trang đóng lại.

“…” Lông mày Diêu Tinh thoáng nhíu chặt. Có vẻ chiến tranh lạnh sẽ còn kéo dài.

“Tại sao anh ấy phải xin lỗi?” Khải Tư ngạc nhiên hỏi, động tác bôi thuốc không dừng lại.

Cảm giác mát lạnh ngấm vào da thịt làm tâm trạng Diêu Tinh thoáng thả lỏng. Cô nhún vai, thờ ơ hỏi.

“Anh nghe câu khó hiểu nhất là lòng dạ đàn ông chưa?”

Khải Tư bật cười, ngón tay vô tình gãi vào lòng bàn tay cô. “Tôi nghe thấy rồi nhưng nhân vật chính trong câu nói là phụ nữ.”

Diêu Tinh khéo léo tránh thoát tay hắn.

“Anh nhớ nhầm rồi. Thôi, đừng bôi thêm thuốc nữa, tôi nghĩ như vậy là đủ rồi.”

“Bây giờ cô có bận gì không? Có muốn đọc lời thoại với tôi không?”

Đọc lời thoại đơn giản hơn là đối diễn. Diễn viên chỉ cần ngồi một chỗ, dùng lời thoại biểu hiện được tâm trạng của nhân vật, khớp với người diễn cùng là được.

Diêu Tinh nhanh chóng gật đầu, không muốn bỏ lỡ cơ hội luyện tập.

Hai người chọn cảnh diễn ngày mai, Diêu Tinh đọc đến câu thứ ba thì cửa phòng bật mở. Nhân viên hóa trang riêng của Bác Văn dẫn đầu đi vào, lịch sự xin phép.

“Phòng hóa trang riêng của anh Bác Văn đột nhiên bị cháy. Chúng tôi mượn tạm nơi này một chút, hai người không phiền chứ?”

Có phiền! Diêu Tinh khép kịch bản vào, thầm nghĩ trong lòng.

“Bị cháy? Anh Bác Văn có làm sao không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao phòng hóa trang cháy được?” Khải Tư hỏi liến thoắng, lộ ra bản tính nhiều chuyện của bản thân.

Bác Văn đi vào phòng cắt ngang hàng loạt câu hỏi. Anh lạnh nhạt gật đầu với Diêu Tinh và Khải Tư, ngồi xuống một chiếc ghế cách xa hai người.

Nhân viên hóa trang vội vàng giải thích nguyên nhân hỏa hoạn với Khải Tư, sau đó cấp tốc tẩy trang cho Bác Văn. Giọng chị ta khá sốt ruột.

“Da của anh Bác Văn rất nhạy cảm. Chỉ cần diễn xong là phải lập tức tẩy trang. Hôm nào hóa trang nguyên một ngày là y như rằng da anh ấy sẽ bị dị ứng, không tốt cho sức khỏe.”

“Nghe như bệnh tiểu thư.” Diêu Tinh bĩu môi nói nhỏ.

“Diêu Tinh nói gì vậy?” Khải Tư quay đầu hỏi cô.

Khải Tư ngồi ngay bên cạnh còn không nghe thấy, vậy mà Bác Văn ngồi cách xa lại đột ngột mở mắt trừng Diêu Tinh làm bông tẩy trang lau vào mắt anh.

Nhân viên hóa trang luống cuống xin lỗi, trong lòng khóc thành dòng sông. Nếu không phải Bác Văn vô tình làm rơi điếu thuốc lá vào trang phục thì phòng riêng cũng không bị cháy, không cần qua đây dùng ké phòng chung của các diễn viên phụ. Bộ quần áo bị cháy là quần áo riêng của Bác Văn, không liên quan trang phục đóng phim. Điều quan trọng là cháy duy nhất một bộ quần áo, không lan rộng ra xung quanh nhưng Bác Văn nói không chịu được mùi khói, nhất quyết phải chuyển nơi khác tẩy trang. Nhân viên hóa trang không dám cãi lời anh.

Diêu Tinh lườm Bác Văn sắc lẻm rồi kéo tay Khải Tư. “Tối nay tôi mời anh ăn cơm. Sau đó chúng ta tiếp tục đọc lời thoại, được chứ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »