Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 126: Bác Văn có điểm kỳ lạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đây là chuyện riêng của cô và Hiểu Khê, một cái video không thể nói rõ quan hệ của hai người. Tôi là người ngoài, tôi sẽ không tùy tiện phán xét.” Khải Tư nói.

Diêu Tinh cảm thấy người trước mặt thật thú vị.

“Tôi là người hâm mộ của Hiểu Khê.” Khải Tư bổ sung một câu.

Diêu Tinh cẩn thận quan sát biểu cảm của Khải Tư, cô không tìm thấy vẻ thù địch hay đùa giỡn trên mặt hắn. Cô nhướng mày như muốn hỏi “rồi sao?”

“Cô ấy rất xinh đẹp!”

Diêu Tinh giật mình rồi bật cười. Sự thẳng thắn của Khải Tư không làm cô thấy phản cảm. Cô hiểu ý hắn. Hắn thích vẻ ngoài của Hiểu Khê và điều đó không ảnh hưởng đến việc kết bạn của hắn.

“Để chúc mừng chúng ta được nhận vai diễn, tôi rất vinh dự được mời cô bữa tối để chúc mừng.”

“Chúng ta được nhận vai diễn? Sao anh biết?”

Khải Tư đưa tay lên miệng, làm động tác giữ bí mật. Giọng hắn chứa đầy ý cười.

“Chúng ta có thể chậm rãi thảo luận xem nơi cô muốn ăn tối trong khi đợi người phụ trách thông báo kết quả.”

Diêu Tinh nhạy bén nhận ra ẩn ý của hắn. Cô đoán vai diễn nam hai của Khải Tư là được lựa chọn từ trước. Cô cần phải tìm hiểu thêm thông tin về hắn. Cô không biết chút gì về giới giải trí, nên tìm hiểu các tin tức về những người xung quanh cô, tránh vô tình đυ.ng phải người không nên đυ.ng.

Buổi thử vai kéo dài thêm bốn tiếng đồng hồ. Kết quả đúng như lời Khải Tư. Cô được chọn diễn vai nữ hai.

“Các diễn viên được đọc tên sau đây, mời ở lại để thảo luận về công việc sắp tới. Cảm ơn các bạn đã tham buổi thử vai!”

Mọi người lục đυ.c rời khỏi phòng chờ. Có hơn năm mươi được tuyển chọn. Người phụ trách thông báo sẽ gửi hợp đồng và kịch bản đến công ty từng người, xác định thời gian quay phim cùng một số lưu ý.

Buổi thử vai chính thức kết thúc cũng là lúc trời tối. Diêu Tinh nhắn tin báo cáo kết quả cho chị Hách. Đối phương nhanh chóng hồi âm.

“Sáng mai chín giờ đến công ty.”

“Không một lời chúc mừng. Thật lạnh nhạt!” Diêu Tinh bĩu môi. Cô biết bản thân không có địa vị gì trong giới giải trí nhưng diễn vai nữ hai trong phim của Quách Tu là một vinh dự. Không biết chị Hách coi thường năng lực của cô hay chị ta ngu ngốc không nhìn ra vai diễn này có bao nhiêu lợi ích.

“Tôi rất vinh dự được mời cô bữa tối để chúc mừng.” Khải Tư đột ngột xuất hiện, chân thành nói.

Diêu Tinh không phải người kiêu ngạo, lại cũng không có tính cách tiểu thư. Cô vui vẻ nhận lời. Nhưng tích tắc tiếp theo, cô liền cảm thấy lạnh gáy. Có thứ gì đó đâm vào người cô, gai góc và sắc bén.

Cô quay người và ngẩn ngơ.

“Bác Văn? Sao anh lại ở đây?”

Bác Văn không trả lời, nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt không mang theo lãnh đạm như mọi ngày làm Diêu Tinh hoảng hốt. Đây là nhân cách mít ướt!

Cô quay đầu nhìn quanh, sợ hãi người xung quanh phát hiện ra sự khác thường của Bác Văn. Suốt buổi thử vai, Bác Văn tỏ ra không quen biết cô, bây giờ xong rồi thì mò đến là ý gì? Chú trợ lý đâu rồi? Sao lại thả anh lang thang một mình thế này?

Trong lòng bất mãn nhưng Diêu Tinh không nỡ bỏ mặc anh.

“Hai người quen nhau à?” Khải Tư ngạc nhiên hỏi.

“Tôi và Bác Văn từng đóng chung một bộ phim. Anh ấy diễn nam chính, tôi diễn vai nữ hai.”

“Hai người thật có duyên. Anh Bác Văn là nam chính trong phim Đợi một kiếp đấy.”

Phim “Đợi một kiếp” là phim của đạo diễn Quách Tu. Lần đầu Diêu tinh nghe được tên phim cũng thấy nó sến sẩm.

“Chúng tôi được nhận vai diễn cũng là nhờ anh Bác Văn chấm điểm nương tay. Chúng tôi đang muốn đi chúc mừng chuyện vui này. Anh Bác Văn có muốn ăn tối với chúng tôi không?”

Diêu Tinh vội vàng nói.

“Bác Văn chắc chắn bận rộn, làm sao đi với chúng ta được…”

Ánh mắt thâm trầm của Bác Văn trở nên linh động khi nghe thấy hai chữ “chúng ta” từ miệng Diêu Tinh. Anh bước đến, bắt tay Khải Tư.

“Chúc mừng hai bạn được tuyển chọn. Bữa tối này để tôi mời.”

“Tôi rất vinh dự khi được đàn anh chúc mừng.”

Khải Tư bắt tay Bác Văn rồi quay sang nháy mắt với Diêu Tinh.

“Tôi và anh Bác Văn là cùng công ty. Bữa tối nay để anh Bác Văn mời đi. Về sau chúng ta cùng vào đoàn phim, hôm nay làm quen nhau trước. Buổi hẹn của hai chúng ta có thể chuyển sang ngày khác, được chứ Diêu Tinh?”

Chúng ta hẹn hồi nào? Quan hệ chúng ta thân mật từ bao giờ mà anh gọi thẳng tên tôi? Diêu Tinh trợn mắt nhìn Khải Tư. Thái độ tự nhiên của hắn làm cô không thể phản đối. Cùng trong giới giải trí, không thể làm mất mặt người khác.

Khải Tư đề xuất một nhà hàng nổi tiếng, Diêu Tinh và Bác Văn không phản đối. Cả ba người đi lấy xe.

Thái độ im lặng của Bác Văn làm Diêu Tinh lo lắng. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, cẩn thận nhìn Khải Tư đi phía trước rồi lén lút đi gần Bác Văn, chọc chọc vào tay anh. Cảm giác lạnh buốt truyền vào đầu ngón tay làm cô rùng mình.

Cổ tay Bác Văn xoay tròn, nắm được tay cô. Cô giật mình thót tim, bước chân cũng trở nên luống cuống.

Bác Văn nhẹ gãi vào lòng bàn tay cô như trêu đùa.

“Diêu Tinh làm sao vậy?” Khải Tư quay đầu, quan tâm hỏi.

Diêu Tinh giật mạnh tay, giấu ra sau lưng. Mặt cô đỏ bừng, bối rối trả lời. “Không có gì.”

Khải Tư nhìn Bác Văn vẫn hờ hững đi bên cạnh, lại nhìn Diêu Tinh mỉm cười lịch sự. Hắn cảm thấy buồn phiền. Hắn và Bác Văn cùng công ty nhưng không thân thiết. Hắn ra mắt công chúng trước Bác Văn ba năm, danh tiếng lại thấp hơn anh vì không có bộ phim nào thực sự nổi bật. Thái độ của Bác Văn với đồng nghiệp rất khách khí, không thân, không ghét, không ai ghét được người luôn hòa nhã với mình như anh.

Hắn rất thưởng thức diễn xuất của Diêu Tinh nên muốn kết bạn với cô. Nếu Diêu Tinh và Bác Văn có quan hệ kiểu kia, hắn dự tính tránh xa cô, không muốn bị anh coi là tình địch.

Hắn nhìn Bác Văn nhiều hơn một chút. Bộ dạng bình thường của anh không giống như có quan hệ với Diêu Tinh. Hắn có thể yên tâm kết bạn với cô rồi.

Diêu Tinh không đọc được suy nghĩ của Khải Tư, cô một lòng lo lắng cho Bác Văn, lại phải thể hiện hai người không có quan hệ. Suốt bữa tối, Bác Văn trầm mặc ăn, thi thoảng đáp lời khi được hỏi. Thái độ của anh làm Diêu Tinh không vui.

Mất công cô lo lắng anh bị lộ nhân cách mít ướt, anh lại ném cái mặt thối cho cô. Không khí trò chuyện vui vẻ cũng bị sự trầm lặng của anh kéo xuống. Khải Tư nói chuyện duyên dáng, hài hước bao nhiêu thì anh lầm lì bấy nhiêu. Diêu Tinh vốn cảm kích việc anh dạy cô diễn xuất, hiện tại trở thành bất mãn. Bất mãn và khó chịu nhưng không dám bỏ mặc anh.

Sau bữa tối ngày hôm đó, Diêu Tinh và Khải Tư trở thành bạn bè. Hai người thi thoảng nhắn tin, chia sẻ với nhau một bộ phim nào đấy. Trái ngược, quan hệ của cô và Bác Văn quay về trước buổi thử vai. Bác Văn không thèm nói chuyện với cô dù cô đã nhường nhịn, chủ động hỏi có phải nhân cách mít ướt đã xuất hiện trong bữa tối kia không?

Thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của anh làm cô cáu kỉnh, không có ý định tiếp cận.

Bộ phim “Đợi một kiếp” chính thức bắt đầu sau một tuần.

Ngày vào đoàn phim, Khải Tư đến đón Diêu Tinh vì tiện đường ra sân bay. Cô vừa ngồi vào ghế sau, bên cạnh Khải Tư thì nhận được tin nhắn.

“Chị ơi, em quên gấu ở nhà.”

Diêu Tinh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính xe. Xe của Bác Văn đỗ cách đó vài mét. Trên xe là chú trợ lý đang đọc giấy tờ gì đó, Bác Văn cúi đầu nhìn điện thoại.

Cô không đọc được biểu cảm trên mặt anh nhưng căn cứ giọng điệu là biết nhân cách mít ướt gửi tin nhắn. Cô không xác định được chú trợ lý có biết Bác Văn có hai nhân cách hay không? Nếu chuyện này lộ ra ngoài…
« Chương TrướcChương Tiếp »