Chương 125: Nam hai Khải Tư

Hội trường thử vai là một phòng rộng lớn. Một dãy bàn dài có hơn mười người dành cho đạo diễn, biên kịch và người chấm điểm lựa chọn. Đối diện là hai tấm bình phong che khuất đội ngũ hóa trang. Diễn viên có quyền lựa chọn hóa trang giống nhân vật để tạo cảm giác hoặc trực tiếp diễn luôn nếu tự tin vào thực lực.

Không khí trong hội trường nghiêm túc, trái ngược sự căng thẳng bên phòng chờ.

“Đây là kịch bản của cô. Cô đến phía sau bức bình phong đi, nói yêu cầu của bản thân là có người hỗ trợ.”

“Cảm ơn!” Diêu Tinh lễ phép cảm ơn, lén nhìn trộm thành viên có quyền quyết định vai diễn.

A? Tại sao Bác Văn cũng ở đây?

Anh đang nói chuyện với đạo diễn.

Diêu Tinh nhìn thêm vài giây rồi đi vào phía sau bức bình phong để chuẩn bị. Dù Bác Văn có vai trò gì ở trong hội trường thử vai thì cũng không liên quan cô. Cô không có ý định thấy người sang bắt quàng làm họ.

Các thí sinh chỉ được biết tóm tắt nội dung bộ phim trước khi tham gia thử vai. Kịch bản là bí mật, mỗi thí sinh sẽ nhận một đoạn kịch bản ngắn để diễn thử tại chỗ. Diêu Tinh biết đây là bộ phim có bối cảnh thế giới hiện đại nên cô từ chối lời đề xuất thay trang phục của nhân viên hóa trang.

“Chị giúp em trang điểm gương mặt nhợt nhạt đi được không?”

Nhân viên hóa trang ngẩn người vài giây rồi mỉm cười gật đầu. “Được, cứ yên tâm giao cho tôi.” Các thí sinh khác đều muốn trang điểm gương mặt thật đẹp để gây ấn tượng, nhân viên trang điểm thấy hứng thú với cảnh diễn thử sắp tới của Diêu Tinh.

Diêu Tinh nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân, bắt đầu suy nghĩ về vai diễn.

Thật tốt vì khả năng đọc một lần liền nhớ vẫn còn. Đây là tài lẻ của Triệu Diêu Tinh, của chính bản thân cô. Tài lẻ này đã giúp cô rất nhiều trong quá trình tự học chế thuốc khi làm Y Sư ở thế giới thú nhân.

Cảnh diễn thử là đối diễn giữa nhân vật nữ hai và nam hai. Lời thoại ít, đa số là hành động và thể hiện tâm lí nhân vật. Ngay thời điểm nhận được nội dung bộ phim, Diêu Tinh đã rất muốn diễn.

Cô đã từng trải qua cuộc đời giống nữ hai trong phim.

Cô nhất định phải có được vai diễn này!

Người diễn chung với cô là diễn viên Khải Tư, một diễn viên mới nổi gần đây nhờ đóng phim truyền hình thần tượng. Hắn nổi lên nhờ vai diễn công tử hào hoa, đa tình, là tình nhân trong mộng của hàng triệu thiếu nữ.

“Xin được giúp đỡ!” Khải Tư cười với Diêu Tinh.

Nụ cười rạng ngời này thật quen mắt. Rất giống một người từng hợp tác với cô ở thế giới khác. Chỉ là người hợp tác, không phải bạn bè.

Văn phòng. Ban ngày. Bắt đầu diễn.

Diêu Tinh đi vội tới phía trước, cô dừng chân, hít vào thật sâu để điều chỉnh hơi thở hổn hển. Nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi, tay cô nắm lấy tay nắm cửa cửa, vặn mở.

Cánh cửa trong tưởng tượng đẩy ra. Nụ cười dịu dàng tắt lịm. Tia sáng trong mắt lay động, cuối cùng bị rèm mi hạ xuống che khuất tình tự bên trong.

Thời điểm cô mở mắt, sự tự tin, cao ngạo bùng cháy.

Khải Tư đẩy một người vô hình trong lòng, lạnh lùng nói.

“Ra ngoài.”

Hắn từ tốn chỉnh sửa quần áo, sau đó châm thuốc lá hờ hững nhìn Diêu Tinh.

Diêu Tinh đứng thẳng lưng ở cánh cửa vô hình, mắt cô di chuyển như đang nhìn thấy một người chạy vụt từ ghế sô pha ra khỏi phòng.

Đây là cảnh diễn nữ hai đưa cơm cho nam hai và bắt gặp hắn đang ôm hôn thư ký. Không có diễn viên thư ký phối hợp, Diêu Tinh và Khải Tư thể hiện một nhân vật thứ ba chỉ bằng cử động cơ thể cùng ánh mắt.

Diêu Tinh đi đến ghế sô pha, tiếng giày cộp cộp cho biết tâm trạng của cô rất ổn định, không hề bối rối hay nổi giận khi thấy chồng nɠɵạı ŧìиɧ.

Cô ngồi xuống bên cạnh Khải Tư, cách hắn một cánh tay.

Khải Tư lãnh đạm hút thuốc. Giữa làn khói lãng đãng trong không trung, đôi mắt sắc bén đảo qua bàn tay đang lấy đồ vật của Diêu Tinh.

Cô chậm rãi xếp các khay đồ ăn lên bàn. Động tác tự nhiên, khuôn mặt bình thản. Hộp giữ ấm và thức ăn đều là tưởng tượng của Diêu Tinh. Căn cứ động tác cầm, nắm, bưng bê của cô, người xem có thể nhìn ra cô đang làm gì.

“Tôi không quan tâm anh chơi đùa bên ngoài nhưng anh phải dùng biện pháp bảo vệ.”

Giọng Diêu Tinh lạnh nhạt, không cảm xúc. Cô nghiêng đầu, nhìn thẳng Khải Tư. Khóe miệng từ tốn cong lên.

“Bởi vì, tôi sợ bẩn.”

Tay Khải Tư nhanh như chớp, bóp cổ Diêu Tinh, đè cô xuống sô pha. Giọng hắn khàn đặc.

“Muốn chết?”

Mắt hắn trừng to đầy tia kinh ngạc.

Tay Diêu Tinh nắm chặt đôi đũa, đầu nhỏ đặt ngay gáy Khải Tư. Hắn cười khùng khục, giễu cợt cô.

“Cô tính gϊếŧ chồng bằng đôi đũa đấy à?”

Tay hắn dùng sức làm mặt cô tím đỏ, không thể nói. Đôi đũa đâm mạnh vào gáy hắn. Khải Tư nghiêng đầu, chặt vào cánh tay cô.

Diêu Tinh canh chuẩn thời điểm, đầu gối thúc ngược lên trên.

Khải Tư bật người ngồi lại vị trí cách cô một cánh tay. Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nửa khinh bỉ nửa tức giận.

Diêu Tinh vẫn nằm ngửa trên ghế. Đôi đũa bị cô siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh. Ánh mắt cô nhìn hắn chằm chằm như một con sói đang rình mồi. Vẻ kiên cường, gan lỳ và không sợ chết xoay tròn trong đôi mắt Diêu Tinh.

Khải Tư khịt mũi, quay đầu, lấy thuốc lá ra châm điếu mới.

Diêu Tinh nghiêng đầu, rèm mi hạ xuống kịp thời che đi một giọt nước nơi khóe mắt. Gương mặt được trang điểm nhợt nhạt thể hiện vẻ yếu đuối, trái ngược với hành vi hung hăng dùng đũa đe dọa Khải Tư.

Sự trái ngược rõ ràng đánh sâu vào thị giác người xem.

Hai người giữ nguyên tư thế này rất lâu, chỉ đến khi đạo diễn hô “tốt” ba lần mới giật mình tỉnh táo.

Khải Tư đưa tay về phía Diêu Tinh, giọng hắn ấm áp, khác hẳn sự tàn bạo trong cảnh diễn thử.

“Cô diễn rất tốt! Tôi rất hy vọng được diễn chung với cô trong bộ phim này.”

“Chúc may mắn cho anh và tôi.” Diêu Tinh vui vẻ nắm lấy tay Khải Tư, ngồi dậy.

Thí sinh sẽ quay lại phòng chờ sau khi diễn thử. Khải Tư và Diêu Tinh vừa đi vừa trò chuyện.

“Tôi tên Khải Tư. Chúng ta có thể kết bạn không? Tôi thích diễn xuất của cô.”

“Anh thật khéo nói. Diễn xuất của anh đã dẫn dắt vai diễn của tôi. Tôi rất vui khi được kết bạn với một diễn viên tài giỏi.”

“Cô khen quá lời rồi nhưng tôi thích. Nào, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc.”

Âm thanh trò chuyện không lớn, chỉ đủ hai người nghe. Nhưng bóng lưng thân thiết của hai người lại làm một đôi mắt thâm trầm phía sau trở nên tối đen.

Quay về phòng chờ, Diêu Tinh lặng lẽ ngồi bên cạnh chị Hách. Nhóm diễn viên cùng công ty đã đi làm quen với các diễn viên khác sau khi đã hoàn thành buổi thử vai. Chị Hách nhận được điện thoại của công ty, lập tức rời đi.

Diêu Tinh không có ý định lôi kéo quan hệ nên lặng lẽ mở điện thoại tìm kiếm thông tin về việc làm thêm. Cô mừng thầm vì Hiểu Khê đã rời đi, không đến làm phiền cô.

Tin tức về buổi thử vai đập vào mắt cô. Sau khi đọc xong bài viết và xem đoạn video, Diêu Tinh không khỏi cảm thán.

“Góc quay lén thật tốt. Có thể quay trọn vẹn biểu cảm trên mặt mình đúng là không dễ.”

Hiểu Khê chưa từng hại cô nhưng kinh nghiệm bị hãm hại đủ nhiều để cô nhìn ra chuyện video này có liên quan cô ta.

“Đừng nói là kiếp này mình cũng phải đấu với cô ta nhé?”

“Đấu gì vậy?” Đột ngột một câu hỏi vang lên bên cạnh làm Diêu Tinh giật mình.

Khải Tư ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn màn hình điện thoại.

“Cô đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng bởi các thị phi này.”

“Anh xem bài viết rồi?”

Khải Tư gật đầu, cười vui vẻ.