Chương 120: Quy tắc ngầm của giới giải trí

Diêu Tinh mừng thầm trong bụng, lặng lẽ ăn hoa quả trên bàn. Trên đường đi đến chiếc bàn này, cô tình cờ nhìn thấy trong góc phòng có một đôi đang ôm hôn nhau. Bàn tay của gã đàn ông xoa nắn vòng một cô gái. Áo cô gái đã bị cởi vắt trên tay. Hai người ôm hôn lộ liễu công khai không chút xấu hổ mà không một ai phản cảm.

Diêu Tinh sợ buổi liên hoan này không trong sáng như vẻ ngoài. Cô cố gắng thu bản thân nhỏ lại, làm mờ đi sự hiện diện của chính mình, không xum xoe mời rượu như các diễn viên bên cạnh. Cô lấy điện thoại ra, tiếp tục tìm việc làm thêm.

Một tin nhắn gửi cách đây mười phút hiện trên màn hình.

“Màu đen.”

Là tin nhắn hồi âm của Bác Văn.

Mất vài giây, Diêu Tinh mới hiểu nội dung tin nhắn. Cô quét mắt đến chiếc váy đen trên người, không nghĩ đến thẩm mỹ của anh lại trùng hợp với lựa chọn của cô.

“Tôi mời em một ly, được chứ?”

Một giọng nói đột ngột vang lên thật gần. Phần đệm ghế bên cạnh Diêu Tinh chuyển động. Diễn viên nhuộm tóc nâu rời đi, nhường chỗ cho nam diễn viên đeo kính.

“Dạ.” Diêu Tinh bối rối cầm cốc lên, muốn cụng ly thì bị hắn nắm lấy cổ tay.

“Sao lại là nước trái cây?”

Nam diễn viên đeo kính ăn mặc lịch sự, khuôn mặt hiền hòa, mùi nước hoa dịu nhẹ. Hắn hỏi xong cũng buông tay, động tác tự nhiên cứ như không có cái nắm tay kia.

“Tửu lượng của em không được tốt. Em uống nước trái cây là được.”

“Tôi gọi cocktail cho em nhé.” Hắn dừng vài giây, cười thật ôn hòa và giải thích. “Đừng lo lắng! Cocktail không phải rượu.”

Hắn búng tay kêu phục vụ, gọi cocktail. Thái độ tự chủ trương của hắn làm Diêu Tinh phản cảm. Khóe mắt của cô bắt được cái trừng mắt cảnh cáo của quản lý liền ngoan ngoãn ngồi im. Cô vừa suy nghĩ cách an toàn rời khỏi đây vừa không cần đắc tội quản lý và nam diễn viên này.

“Em có hứng thú với vai nữ hai trong bộ phim không?”

Câu hỏi của hắn gợi lên hứng thú trong Diêu Tinh. Cô nghiêng đầu, ngây thơ nói.

“Em thích nữ chính trong phim hơn. Tính cách của cô ấy khá thú vị.”

Thú vị cái con khỉ! Cô còn không biết bộ phim anh ta đóng nam chính là phim gì, làm sao biết nữ chính tròn méo thế nào.

“Nữ chính thì không được. Quyền chọn nữ chính là ngài Trương.”

Diêu Tinh biết ngài Trương chính là lão hói. Tay của ông ta đang đặt trên đùi diễn viên tóc nâu, ngón tay đã luồn vào bên trong chiếc váy ngắn cũn cỡn.

“Anh là nam chính của bộ phim nhưng vẫn có thể đề cử vai nữ hai.”

Chỉ là đề cử thôi. Diêu Tinh giấu tia trào phúng trong mắt.

Phục vụ mang cocktail đến. Nước màu hổ phách sóng sánh dưới ánh đèn cuốn hút Diêu Tinh. Cô cầm ly cocktail xinh đẹp, xoay xoay trên tay rồi cười với diễn viên đeo kính.

“Tôi sẽ rất vui nếu nằm trong danh sách đề cử của anh.”

Ánh mắt đa tình lúng liếng ý cười làm hắn run lên hưng phấn. Hai ly rượu chạm vào nhau, âm thanh thanh thúy chìm trong tiếng mυ"ŧ mát từ bên kia dãy ghế.

Tay cô diễn viên tóc nâu đã luồn vào vạt áo trước ngực ông hói.

Diêu Tinh nếm một ngụm cocktail. Thành phần của thuốc lấn át vị rượu, cũng không quá khó uống. Cô chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, chiếc lưỡi hồng hồng lấp ló bên môi như câu lấy trái tim người bên cạnh.

Đôi mắt long lanh ngày càng ướŧ áŧ. Diêu Tinh cảm thấy gã đàn ông đang cười thân thiện bên cạnh cũng khá đẹp trai. Thân thể hắn gầy hơn Bác Văn. Không biết lột chiếc áo hàng hiệu kia ra, bên trong có cơ bắp và tám múi bụng săn chắc như nhân cách mít ướt hay không?

Thân phận của cô trong thế giới này không phải là vợ hay người yêu của bất cứ ai. Cô sống trong một thế giới bẩn thỉu, luôn có quy tắc ngầm. Những việc bị ép đi uống rượu, bị bỏ thuốc, bị ném lên giường một gã tai to mặt lớn nào đấy, bị bao nuôi bởi một gã giàu có nào đó,… là chuyện ai ai cũng biết, người người đều làm. Chỉ là không công khai trước công chúng.

Diêu Tinh không có ý định kiếp sống nào cũng phải dính vào một người đàn ông có cùng khuôn mặt. Cô tiếp cận và dây dưa với Bác Văn vì cần lấy máu anh. Điều đó không đồng nghĩa với việc cô không thử lên giường, yêu đương hẹn hò với người khác.

Diêu Tinh liếʍ môi trong vô thức. Từ khi đến thế giới này, cô chưa từng làm chuyện người lớn. Cô không hề biết bản chất biếи ŧɦái thích hành hạ người khác trong chuyện lên giường của cơ thể này đang ảnh hưởng đến suy nghĩ, cảm nhận và cách sống của cô.

Ly cocktail cạn tới đáy. Diễn viên đeo kính cười hài lòng. Hắn vòng tay qua eo Diêu Thinh, thổi hơi vào tai cô.

“Chúng ta đến nơi yên tĩnh hơn để bàn việc chứ?”

Diêu Tinh được hắn nửa ôm nửa dìu rời khỏi phòng trong ánh mắt hài lòng của quản lý.

Mục đích buổi liên hoan là để diễn viên tìm cơ hội leo lên cao thông qua quy tắc ngầm. Vậy nên club chuẩn bị rất nhiều phòng riêng để phục vụ nhu cầu của khách thuê.

Diễn viên đeo kính đưa Diêu Tinh vào phòng, đặt cô xuống giường, lập tức nhào lên cơ thể cô. Diêu Tinh đẩy khuôn mặt sục sạo trên cổ mình, ra lệnh trong tiếng nấc nhẹ.

“Tắm.”

“Xong việc rồi tắm.”

“Người ta không thích đâu.” Giọng nũng nịu câu hết hồn phách gã.

Phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước.

Diêu Tinh nằm ngửa trên giường, tay chân giang rộng, đầu lắc lư quan sát nội thất trong phòng. Ánh mắt cô dừng lại ở hai cốc nước trên tủ đầu giường, miệng cốc cài lát chanh trang trí. Chai rượu màu nâu sóng sánh bên cạnh nhìn là biết rượu lâu năm.

Cô chống tay ngồi dậy, lấy miếng chanh nhét vào miệng. Động tác chậm chạp như không có sức. Vị chua xua đi cảm giác tê dại, nóng ran khắp cơ thể.

Diêu Tinh vỗ vỗ vào đầu để lấy lại tỉnh táo. Thuốc bên trong ly cocktail không đủ làm cô mất đi lý trí, dễ dàng đồng ý đi theo người lạ. Vậy thì thứ gì khiến tinh thần cô mê man?

Cô lần lượt điểm danh những thứ bên trong căn phòng kia. Phòng lớn đông đúc người, tiếng nhạc du dương, mùi nước hoa quyện lấy nhau, khói thuốc lượn lờ…

“Khói thuốc?” Cô hoảng hốt nhận ra khói thuốc trong phòng không phải hoàn toàn là thuốc lá. Chắc chắn căn phòng đã đốt trầm hương trộn với một loại thuốc ảnh hưởng đến tinh thần.

“Cạch.”

Cửa phòng tắm bật mở. Diễn viên đeo kính đi ra với chiếc khăn quấn quanh hông. Hắn sửng sốt khi thấy Diêu Tinh ngồi bên mép giường.

“Cưng có thể ngồi dậy rồi à?”

Ánh mắt mê man của cô làm hắn mỉm cười, cưng chiều hỏi.

“Có muốn anh bế cưng vào phòng tắm không?”

Diêu Tinh nhoẻn cười khiến hắn dừng bước, đứng cách cô một sải tay. Cô thuần thục mở nắp chai rượu, rót vào cốc thủy tinh.

Cô cầm cốc rượu, hướng về phía hắn, lắc nhẹ đầy mời gọi.

Hắn cười vui vẻ nhưng vẫn đứng nguyên một chỗ.

Diêu Tinh khẽ lắc cốc rượu. Màu nâu của rượu sóng sánh hình ảnh méo mó của cô.

Cô ngửa đầu, uống cạn. Vị thuốc át mùi rượu khiến cô buồn nôn. Chiếc lưỡi đỏ hồng liếʍ quanh viền môi.

Động tác lẳиɠ ɭơ đánh thẳng vào du͙© vọиɠ của diễn viên đeo kính. Hắn nhào đến trong tiếng cười khùng khục.

Diêu Tinh đặt cốc rượu lên tủ đầu giường, vai buông lỏng không chút phòng bị.

Ngay thời điểm tay hắn chộp lấy cổ chiếc váy để xé rách, tay Diêu Tinh nhanh như chớp chộp lấy chai rượu, đập thẳng vào đầu hắn. Đầu gối của cô thúc lên cao, trúng ngay giữa đùi hắn.

Hắn ngã xuống giường, lăn xuống đất, nằm co quắp như con tôm luộc.

Diêu Tinh đứng dậy, cơ thể hơi lảo đảo. Khói thuốc cô hít phải bắt đầu phát huy tác dụng. Cô bám vào tường, gấp rút rời khỏi phòng.

Hành lang vắng người. Diêu Tinh bám tường lê từng bước. Ngang qua một căn phòng không đóng cửa, cô nghe thấy tiếng rên nức nở vọng ra từ khe cửa.

“Con khốn! Đứng lại!”

Tiếng gầm giận dữ từ sau đuổi tới như một dòng điện chạy dọc sống lưng xuyên lên óc, Diêu Tinh khụy xuống đất.