Chương 119: Hy vọng đổi đời của tôi đều trông cậy vào con mắt thẩm mỹ của anh đấy

Diêu Tinh đã xem xét vết thương khi nhân viên y tế rửa vết thương và bôi thuốc. Vết thương không sâu, không chạm đến xương, chỉ là vết thương ở phần mềm. Chịu khó bôi thuốc và giữ miệng vết thương luôn sạch sẽ khô ráo thì rất nhanh khỏi.

Cô lắc đầu từ chối.

“Không nên dùng thuốc giảm đau, sẽ hại dạ dày.”

Bác Văn kéo tay Diêu Tinh ấn vào vết thương đã được băng bó, xụ mặt không vui. “Đau lắm.”

“Tối nay tôi làm pate gan ngỗng cho anh. Ăn xong là hết đau.”

“Chị nấu không ngon.”

Câu nói thành thật như con dao đâm trúng tim người nghe.

Diêu Tinh nheo mắt, nghi ngờ nhân cách mít ướt bắt đầu học hư. Cô có cần trói anh lại, đánh cho một trận không?

Bác Văn cầm tay Diêu Tinh, lắc lắc.

“Hôn hôn mới hết đau.”

Mắt Diêu Tinh híp lại ngày càng nguy hiểm. Bác Văn không chút ảnh hưởng, tỉnh bơ nhét tay cô vào bên trong áo choàng lông, dùng tay cô xoa xoa ngực anh rồi chu miệng nói.

“Chị xoa xoa cho em đi.”

“Anh bị thương ở tay.” Diêu Tinh nghiến răng rít lên. Lời mắng người nghẹn lại khi lòng bàn tay của cô chạm vào điểm nhỏ cứng rắn trên ngực anh.

Mặt cô đỏ bừng, không rõ vì giận hay vì xấu hổ.

“Cạch.”

Cửa phòng truyền đến tiếng động làm Diêu Tinh giật mình, sợ thót tim. Cô quay đầu nhìn ra cửa phòng hóa trang. Không có ai. Cửa phòng vẫn đóng kín.

“Chị…” Giọng nam trầm ngọt lịm từ bên cạnh truyền tới làm Diêu Tinh dựng tóc gáy. Cô chậm chạp quay đầu và sốc nặng.

Bác Văn vén áo choàng, lộ ra bàn tay trắng nõn của cô. Điều quan trọng là tay cô đang bóp chặt một bên ngực anh. Bởi vì giật mình nên cô vô thức dùng lực bóp mạnh, móng tay cào ra năm vệt đỏ hằn trên làn da màu mật ong.

Bởi vì Diêu Tinh làm đau nhân cách mít ướt nên cô phải dùng năm nụ hôn đền bù. Cô sợ Bác Văn khóc nhiều, mắt sưng đỏ sẽ làm mọi người nghi ngờ nên không dám từ chối.

Sao cô cứ có cảm giác nhân cách mít ướt mắc bệnh khổ da^ʍ này không hề ngoan ngoãn, nghe lời như cô tưởng tượng nhỉ?

Việc Bác Văn cứu Diêu Tinh kết thúc bằng việc anh nghỉ một buổi để đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Sự cố kiếm thật bị sử dụng trong cảnh dùng kiếm giả được xác định là nhân viên hậu cần bất cẩn để nhầm dụng cụ. Nhân viên tắc trách trong công việc đã bị đuổi việc.

Vai diễn Khả Nhu kết thúc, Diêu Tinh cảm ơn đạo diễn, chào tạm biệt mọi người và rời khỏi đoàn phim.

Diêu Tinh là một diễn viên hết thời, không có nhiều công việc trong tay. Vai Khả Nhu là may mắn bất ngờ, diễn xong là cô lại thất nghiệp, vật vờ ở nhà như cái bóng.

Trong khi Diêu Tinh tìm việc làm thêm trên mạng thì điện thoại từ quản lý gọi tới.

“Tối nay công ty có buổi liên hoan. Chín giờ cô đến địa điểm này…”

Quản lý đọc địa chỉ rồi dừng một chút, giọng nói đầy uy hϊếp.

“Chuẩn bị kỹ trang phục tối nay cho tôi. Sẽ có một số nhà đầu tư và đạo diễn cũng tham gia. Nếu cô may mắn lọt vào mắt xanh của vị tai to mặt lớn nào đấy thì cũng là phúc của cô. Đừng có để tôi bị mất mặt.”

“Vâng, tôi đã biết. Quản lý cứ yên tâm!”

Quản lý khịt mũi coi thường, tắt điện thoại không nghe lời cam đoan của cô.

Diêu Tinh chỉ là một diễn viên nhỏ, vào nghề đã gần mười năm mà vẫn giậm chân tại chỗ. Nếu không phải ngoại hình của cô trẻ trung, xinh đẹp có thể diễn một vài vai phụ thì công ty đã hất cẳng đi từ lâu rồi.

Vai diễn Khả Nhu là sự kiện bất ngờ. Công ty cùng quản lý cũng không kỳ vọng cô có thể cứu vớt sự nghiệp diễn viên của mình chỉ bằng một vai nữ hai phản diện. Dù sao từ trước đến nay diễn xuất của Lã Diêu Tinh cũng không có gì nổi bật và đặc sắc so với bạn diễn xung quanh.

Diêu Tinh lục tung tủ quần áo, không lựa được bất cứ chiếc váy nào vừa ý. Quần áo của chủ nhân thân thể này rất nhiều nhưng lỗi mốt và cũ kỹ. Cô kiểm tra tài khoản và ví tiền. Sau khi bị Bác Văn trấn lột hết tiền đặt cọc của vai diễn Khả Nhu, cô không còn được bao nhiêu. Cô lẩm bẩm tính toán.

“Dựa trên hợp đồng thì một tuần sau, mình sẽ nhận được phần tiền còn lại. Mình đã làm việc chăm chỉ và nghiêm túc, cũng phải tự thưởng cho bản thân chứ nhỉ.”

Mang theo quyết tâm tiêu tiền, Diêu Tinh đến trung tâm mua sắm trong thành phố. Cô có một ngày vui vẻ dạo chơi, mua sắm. Cô trải qua nhiều thế giới, sống nhiều cuộc đời nhưng rất ít khi được tự do tự tại, sống không lo nghĩ như hôm nay.

Diêu Tinh không đủ tiền mua hàng hiệu, cô chọn những cửa hàng bình dân. Trang phục bên trong khá thời trang và bắt kịp thời đại.

Sau khi mặc thử những chiếc váy xinh đẹp, Diêu Tinh chụp lại bản thân trong gương rồi gửi ảnh cho Bác Văn, đùa giỡn.

“Chiếc nào đẹp hơn?”

“Đi đâu?” Tin nhắn hồi âm thật nhanh.

“Tối nay công ty có buổi liên hoan, quản lý dặn tôi mặc đẹp. Quản lý mong tôi lọt vào mắt xanh của vị tai to mặt lớn nào đấy. Anh thấy chiếc váy nào quyến rũ hơn? Hy vọng đổi đời của tôi đều trông cậy vào con mắt thẩm mỹ của anh đấy.”

Diêu Tinh cười tủm tỉm, bấm điện thoại đầy vui vẻ. Sau các buổi đọc lời thoại vào buổi tối trong khách sạn, lá gan của cô to hơn, không còn sợ Bác Văn, đùa giỡn và nói chuyện với anh thoải mái, tự nhiên rất nhiều.

Dù sao anh cũng chỉ là chủ nợ của cô, không phải chồng, không phải người yêu cũ, hai người không có ràng buộc tình cảm nên hành vi của cô cũng bạo gan, không còn khách sáo và cảnh giác.

Sau mười phút cũng không có tin nhắn hồi âm. Diêu Tinh bĩu môi, thấy không thú vị.

Nhân viên cửa hàng đi đến đưa túi giấy đựng váy cho cô. Cô cảm ơn rồi rời đi. Thật ra cô đã lựa chọn xong chiếc váy phù hợp, cô gửi tin là để đùa giỡn với Bác Văn thôi. Cô thích nhìn khuôn mặt khóc lóc đáng yêu của nhân cách mít ước bao nhiêu thì lại càng hứng thú với gương mặt lạnh lùng, lãnh đạm kia nứt toác bấy nhiêu.

Đúng giờ hẹn, Diêu Tinh đến địa chỉ diễn ra buổi liên hoan. Công ty chọn một club xa hoa, sang trọng, bao nguyên một phòng lớn.

Quản lý quét mắt nhìn Diêu Tinh trong chiếc váy màu đen cúp ngực, nhíu mày không vui.

“Tại sao không chọn màu đỏ cho nổi bật làn da hả?”

“Màu đen dưới ánh sáng ở nơi này càng thêm huyền bí ạ.” Diêu Tinh cười lấy lòng. Cô mất ba tiếng để trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp chân chất như được phủ thêm một lớp gợi cảm ngọt ngào.

Quản lý đảo mắt một vòng trên người Diêu Tinh, nhớ lại trang phục rẻ tiền trước đây của cô, liền không soi mói trang phục nữa. Trong khi chờ đợi vài diễn viên trẻ khác, quản lý liến thoắng căn dặn Diêu Tinh vào trong phải chú ý những gì.

Đợi thêm được năm diễn viên trẻ chuyên diễn vai phụ, quản lý dẫn mọi người vào bên trong phòng.

Bên trong không hề xô bồ, nhố nhăng như lo sợ của Diêu Tinh. Phòng thuê rất lớn, không phải tiệc buffet, mà là từng lô ghế sô pha tách riêng biệt. Người bên trong là diễn viên, ca sĩ, đạo diễn cùng các nhà đầu tư. Diêu Tinh nhận ra danh tính của khá nhiều người. Cô không quen nhưng từng thấy trên các thông tin truyền thông.

Quản lý dẫn nhóm người đến một ghế sô pha có hai nam một nữ. Ông hói đầu tuổi trung niên là nhà sản xuất, thanh niên đeo kính có bộ dạng thư sinh là nam diễn viên chính trong bộ phim đầu tư sắp tới của ông ta. Cô gái là diễn viên cùng công ty với Diêu Tinh. Cô ta vừa thấy quản lý liền đứng lên đon đả chào hỏi. Cô ta quét mắt một lượt các diễn viên đi theo quản lý, cảm thấy không có ai đủ sức uy hϊếp cướp đi vai nữ chính, liền nhoẻn cười thân thiện chào hỏi từng người.

Diêu Tinh bị đẩy đến vị trí xa ông hói nhất.