Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 117: Nhập tâm vào nhân vật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng vươn tay ôm người đàn ông sẽ là hoàng đế tương lai. Cánh tay trắng ngần như ngọc, vòng tay đính chuông nhỏ kêu leng keng. Nàng ngửa đầu, nhận nụ hôn ngọt ngào vào cần cổ thanh mảnh.

“Ưʍ.”

“Đinh đang.”

Chuông nhỏ kêu lên, móc khóa bật mở. Vòng tay đột ngột biến thành vật cứng rắn chắn.

Đôi mắt vốn nhắm lại hưởng thụ đột ngột mở ra. Sắc bén và đầy sát khí.

Tay giơ cao, đâm mạnh vật cứng vào tấm lưng trần vững chãi. Nàng ôm siết lấy cơ thể to lớn đang rung lên kịch liệt.

Độc từ vòng tay xâm nhập vào cơ thể Thái tử khiến động tác quay đầu của hắn khó khăn. Máu chảy ra từ khóe miệng, giọng hắn đứt quãng.

“Tại sao…”

Đôi mắt thâm thúy của Thái tử trợn to khi nhận ra thân phận của người đang ôm mình. Công chúa Tư Ninh đã biến thành thần y Khả Nhu. Hắn hoảng loạn, đảo mắt nhìn khung cảnh bên trong. Đây không phải nơi ở của Tư Ninh.

Độc từ vòng tay gϊếŧ chết Thái tử cũng là lúc giải trừ cổ trùng trong người.

Tất cả ngạc nhiên, kinh hoàng, giận dữ, sợ hãi và tổn thương đều diễn ra trong đôi mắt thâm thúy.

Trái tim Khả Nhu run lên khi bị nhìn chằm chằm.

Rèm mi dài cong vυ"t hạ xuống, che đi tia sắc bén. Khả Nhu buông tay, cơ thể Thái tử đổ gục trên giường.

Gió thổi vào phòng, lụa đỏ tung bay che đi cơ thể nàng.

Gió dừng, thần y Khả Nhu cao quý trong trang phục uy nghiêm chậm rãi đi ra cửa. Giọng nàng nhẹ và trong vắt.

“Móc tim hắn.”

Từ góc tối trong phòng phóng ra bốn thân ảnh màu đen. Tiếng vũ khí va chạm cùng mùi máu tươi nhanh chóng nồng lên sau lưng Khả Nhu.

“Bịch.” Tiếng vật nặng rơi xuống sàn khiến bước chân Khả Nhu khựng lại. Rèm mi rung lên vài cái rồi nâng lên, lộ ra ánh mắt lãnh đạm, không tình cảm. Bước chân tiếp tục đi về phía trước.

Cửa phòng bật mở. Gió bên ngoài thổi vào vun vυ"t.

“Phập. Phập. Phật.”

Ba thanh kiếm đâm xuyên qua bụng Khả Nhu. Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt lãnh đạm là công chúa Tư Ninh cùng binh lính vây kín bên ngoài.

“Tại sao…” Câu hỏi mang theo máu trào khỏi miệng khiến nàng cắn rách môi, nuốt ngược vào trong.

“Gậy ông đập lưng ông. Cảm giác tự mình trúng thuốc độc do mình chế tạo thế nào?” Sau lưng nàng đột ngột vang lên giọng nam trầm lạnh nhạt.

Gió cuốn lấy hương thuốc mê thổi tung khỏi phòng.

Công chúa Tư Ninh nhấc tay ra hiệu binh lính cùng lúc cơ thể đầm đìa máu của thần y Khả Nhu quay người nhìn về phía sau.

Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, đôi mắt lãnh đạm của Khả Nhu kịp thu lấy gương mặt của Thái tử.

Một giọt nước mắt trào lên nhưng không rơi.

Bốn thanh kiếm đâm thẳng vào lưng nàng, cơ thể bất động, chết đứng giữa phòng.

Nhiệm vụ của thần y Khả Nhu thất bại.

“Qua.”

Tiếng đạo diễn vang lên dõng dạc.

Vai diễn của Diêu Tinh đã quay xong.

Nhân viên hậu trường nhanh chóng thu dọn đạo cụ diễn để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Trợ lý của Hiểu Khê choàng áo khoác cho cô ta. Thời tiết nơi đây quá lạnh, không thể để diễn viên bị cảm.

Đạo diễn và trợ lý đang xem lại cảnh quay.

Người duy nhất nhận ra sự khác lạ của Diêu Tinh là Bác Văn. Cô vẫn đứng yên giữa phòng, không chút phản ứng khi các nhân viên lấy các thanh kiếm giả trên người. Anh đi nhanh đến bên cô, cau mày gọi.

“Diêu Tinh!”

Không có phản ứng.

“Diêu Tinh!”

Không có phản ứng.

Mọi người bắt đầu nhận ra sự khác thường, lập tức vây quanh Diêu Tinh. Đạo diễn hốt hoảng nói khi một nhân viên hậu trường muốn đẩy người cô.

“Không được chạm vào cô ấy!”

Cùng lúc tiếng hô ngăn cản vang lên là Bác Văn kịp thời nắm chặt cổ tay của nhân viên hậu trường.

Đạo diễn giải thích.

“Cô ấy chưa thoát được vai diễn. Có thể vì cô ấy diễn liên tục ba cảnh liên quan tâm lý nên tinh thần bị ảnh hưởng. Đợi vài phút đi. Đừng ai chạm vào người cô ấy. Để cô ấy tự thoát khỏi nhân vật.”

Cảnh diễn vừa rồi là cảnh cuối cùng của Diêu Tinh trong bộ phim này nhưng trước đó có hai cảnh diễn quan trọng khác.

Đó là thần y Khả Nhu bị giam trong phòng tối, bị tra tấn tinh thần để bắt cô khai ra người đứng phía sau. Dưới sự đảm bảo của Thái Hậu và Hoàng hậu, cũng như thái độ kiên quyết không nhận tội, Khả Nhu đã được thả ra.

Cảnh thứ hai là cô phải tự tay bào chế thuốc độc và gϊếŧ chết một số thuộc hạ trung thành để đạt được niềm tin của Thái tử.

Cả hai cảnh diễn đều đòi hỏi diễn xuất, không có nhiều lời thoại hoặc hành động. Yêu cầu hiểu vai diễn và hoàn toàn dung nhập với nhân vật rất cao. Diêu Tinh diễn tốt đến mức không tự thoát ra khỏi vai Khả Nhu sau khi đạo diễn hô dừng.

Diễn viên diễn quá nhập tâm vào nhân vật, sau đó không thoát khỏi vai diễn hoặc bị vai diễn ám ảnh tâm lý là chuyện thường xảy ra với các diễn viên theo phái thực lực, chuyên về diễn xuất. Không nghĩ đến tình trạng này lại xuất hiện ở một diễn viên hết thời như Diêu Tinh.

Sau vài phút tĩnh lặng, Diêu Tinh giật mình tỉnh lại giữa các ánh mắt hâm mộ, thán phục và đố kỵ. Cô ngơ ngác hỏi.

“Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy? Có phải cảnh diễn chưa tốt hay không?”

“Rất tốt! Không gian phát triển của cô rất rộng.” Đạo diễn vỗ vai Diêu Tinh, nói một câu rất thâm sâu rồi bỏ đi, đến bên máy quay phim.

Mọi người ríu rít chúc mừng Diêu Tinh rồi vội vàng quay lại làm việc. Đám đông nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại hai người. Bác Văn xoay người đi chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo thì khuỷu tay bị giữ chặt.

“Có phải tôi làm sai gì không? Tại sao thái độ của mọi người lạ vậy?”

“Cảnh diễn đã kết thúc hoàn hảo nhưng cô vẫn bị chi phối bởi cảm xúc của Khả Nhu, không tự thoát ra được. Mọi người lo lắng cho sức khỏe của cô thôi. Cô nên đến bên kia nghỉ ngơi, ổn định tinh thần rồi hẵng về.”

Diêu Tinh giật mình hoảng hốt. Cô đã tìm hiểu về nghề diễn viên và giới giải trí mỗi khi rảnh rỗi nên cũng hiểu rõ tình huống này. Cô không nghĩ bản thân có thể nhập hồn vào vai diễn sâu đến mức quên đi đây chỉ là một nhân vật hư cấu.

Bác Văn quan sát sắc mặt cô, cảm thấy tinh thần cô không vấn đề. Anh quay người rời đi nhưng không hiểu sao lại dừng chân, nghiêng người nói nhỏ vào tai Diêu Tinh.

“Tôi thích biểu cảm cuối cùng trên mặt Khả Nhu.”

Mắt Diêu Tinh trợn to, xúc động không nói thành lời.

Bác Văn vẫn mặc trang phục Thái tử, vẻ nghiêm nghị, lãnh đạm của anh vô cùng phù hợp vai diễn thâm tình với công chúa hòa thân Tư Ninh nhân ái, vô tình với thần y Khả Nhu thanh cao.

Giọng nam trầm như ngấm mật chạm vào tim Diêu Tinh.

“Rất tình.”

Mặt Diêu Tinh đỏ bừng trước lời khen. Đây là lời khen của một ảnh đế tương lai. Cô không giấu được vui sướиɠ, mọi thứ đều lộ hết lên mặt.

Người ngoài nhìn vào khoảng cách thật gần giữa hai người, cũng như khuôn mặt đỏ ửng của Diêu Tinh, sẽ không ai nghĩ cuộc nói chuyện vừa rồi thuần túy là trao đổi vai diễn.

Ánh mắt Hiểu Khê nheo lại nguy hiểm. Trợ lý vội vàng bước đến chắn trước mặt cô ta, ngăn cản tầm mắt mọi người.

“Để tôi gọi nhân viên trang điểm đến bổ trang.”

Lời nhắc nhở của trợ lý làm Hiểu Khê tỉnh táo. Cô ta hạ mắt, giấu đi mọi toan tính, nhẹ gật đầu đồng ý.

Diêu Tinh mang theo niềm vui khi được khen ngợi đứng vào một góc trong trường quay, lặng lẽ học hỏi cảnh diễn của Thái tử do Bác Văn đóng và vai công chúa Tư Ninh do Hiểu Khê diễn.

Cảnh diễn ngoài trời. Thuộc hạ của Khả Nhu ám Hoàng đế và Thái tử để trả thù cho nàng. Cảnh diễn đòi hỏi đấu võ, sử dụng nhiều vũ khí trong một không gian rộng. Đạo diễn sử dụng bốn máy quay để thu được nhiều góc quay tạo hiệu ứng.

Diễn viên chính và diễn viên phụ phối hợp vô cùng chuyên nghiệp. Cảnh quay rất hoành tráng và cuốn hút.
« Chương TrướcChương Tiếp »