Chương 109: Hiểu Khê thăm nhà

Đầu Diêu Tinh chưa hết choáng váng vì tiếng thút thít giả tạo của Hiểu Khê thì đã bị tiếng la vui sướиɠ chấn đinh tai.

“Tớ ngửi thấy mùi khét. Có phải cậu lại vào bếp không? Thôi, đừng tự đầu độc bản thân. Tớ cho cậu hai hộp thức ăn luôn này.”

Hiểu Khê kéo Diêu Tinh ngồi xuống ghế sô pha, đặt hộp cơm năm tầng lên bàn, thái độ tự nhiên như là chủ nhà.

Diêu Tinh biết người trước mặt là nữ diễn viên trẻ nổi tiếng Hiểu Khê, không phải chị gái cùng cha khác mẹ, không phải giống cái xinh đẹp nhất tộc sư tử, không phải trợ lý phẫu thuật tài giỏi, nhưng cô không điều khiển được sự cảnh giác và chán ghét sâu tận trong lòng mình. Cô trầm mặc nhìn các món ăn ngon được bày ra bàn. Màu sắc và mùi hương y như đầu bếp nhà hàng nổi tiếng. Cô nghi ngờ không phải Hiểu Khê tự nấu.

“Ôi, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy. Phụ nữ biết nấu ăn thường vất vả lắm đấy. Nếu là anh Bác Văn thì tớ tình nguyện. Chỉ cần nghĩ đến tương lai, ban ngày tớ và anh ấy đến trường quay, buổi tối cùng về chung một nhà. Tớ nấu cơm, anh ấy rửa bát. Thấy tuyệt vời, đúng không?”

Diêu Tinh nhớ lại tình trạng đau khổ cả tuần nay của cô. Nhân cách mít ướt không xuất hiện nên cô nấu cơm, cô rửa bát. Bác Văn phụ trách duy nhất việc ăn, chưa từng có suy nghĩ hỗ trợ. Có lần cô làm cháy nồi thì anh đủng đỉnh bấm điện thoại gọi cứu hỏa. May mắn cô kịp thời tắt máy, chứ không hôm đó cả hai bẽ mặt với hàng xóm rồi.

Trong khi Diêu Tinh thầm nói xấu Bác Văn thì Hiểu Khê đã đi một vòng quanh nhà.

“Tớ chưa từng gặp chủ nhà của cậu, thật tò mò. Hiện tại chủ nhà có trong phòng không? Tớ là bạn thân của cậu, cũng cần chào hỏi một tiếng chứ nhỉ.” Hiểu Khê dừng chân trước phòng ngủ của Bác Văn, nghiêng đầu lắng nghe. Hình như có tiếng mèo kêu.

“Chủ nhà hiện tại không có ai trong phòng đâu. Chủ nhà ghét nhất bị soi mói, rất chú trọng vấn đề riêng tư, đừng đến gần phòng anh ta.”

Diêu Tinh sợ hãi chạy đến kéo tay Hiểu Khê, lôi về ghế sô pha. Mắt cô nhìn xuống khe cửa, thầm nhẹ nhõm vì Bác Văn đã tắt đèn phòng ngủ.

“Cậu kể lại sự kiện theo dõi Bác Văn đi. Anh ta thật ngốc khi không biết trân trọng người tốt như cậu.”

Lời tâng bốc của Diêu Tinh thành công thỏa mãn hư vinh trong lòng Hiểu Khê. Cô ta đảo mắt về phía cửa phòng ngủ, ném bay nghi ngờ và vui vẻ kể lại quá trình bám đuôi theo sau Bác Văn.

Hơn ba mươi phút sau, Hiểu Khê hài lòng rời đi, để lại hai hộp thức ăn nguội ngắt cho Diêu Tinh.

Diêu Tinh đứng ở cửa nhà, khó hiểu nhìn theo cô ta biến mất trong thang máy, lẩm bẩm một mình.

“Cuối cùng cô ta đến nhà mình làm cái quái gì vậy? Chỉ để than thở việc mất dấu Bác Văn à? Hay cô ta muốn bố thí hai hộp thức ăn cao cấp kia?”

“Cách. Cách.”

Tiếng động vang lên sau lưng làm Diêu Tinh giật nảy mình. Cô nhớ ra bản thân đã quên chuyện quan trọng. Nhân cách mít ướt kia bị nhốt trong phòng suốt ba mươi phút vẫn ổn chứ?

Thời điểm cô mở cửa phòng Bác Văn, cô chết đứng chôn chân một chỗ.

“Anh anh anh làm cái trò gì vậy?”

Giọng Diêu Tinh run rẩy, không rõ vì sợ hãi hay vì phấn khích.

Cơ thể cao to chỉ mặc duy nhất qυầи ɭóŧ tam giác màu đen. Sợi dây màu đen quấn quanh cơ thể làm nổi bật màu da mật ong khỏe khoắn cùng cơ bắp rắn chắc. Bác Văn quỳ trên sàn nhà, ngước khuôn mặt đẹp trai lên, giọng nói gợi cảm như rót mật vào tai người nghe.

“Chủ nhân, đánh em đi!”

Diêu Tinh vội vàng quẹt tay lên mũi để đảm bảo mình không chảy máu cam. Hình ảnh kí©h thí©ɧ xịt máu mũi này nếu để người hâm mộ của anh nhìn thấy, đảm bảo cô sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu.

Bác Văn như đọc được suy nghĩ của cô, anh lắc lư đứng dậy, từ dưới hôn lên. Hương bạc hà trong nụ hôn làm Diêu Tinh thấy khát, vươn lưỡi ra xâm nhập vào khoang miệng anh. Hai tay của cô như bị thôi miên, ôm lấy cơ thể nóng hổi đầy mê hoặc.

Hai người đứng ngay ở cửa phòng ngủ chìm đắm trong nụ hôn sâu.

“Chủ nhân, cởi trói cho em.” Giọng nũng nịu của Bác Văn xen kẽ tiếng thở hổn hển thèm khát.

Diêu Tinh bị sự gợi cảm trong giọng nam trầm dẫn lối, cô vòng tay ra sau lưng anh, chậm chạp cởi khóa. Ngay cả câu hỏi tại sao anh có thể tự trói được bản thân cũng bị vùi sâu trong nụ hôn mụ mị.

Hai tay Bác Văn được thả ra liền gấp gáp nhấc cả người cô lên cao. Vừa ôm vừa hôn.

Diêu Tinh vòng tay ôm cổ anh để làm sâu nụ hôn. “Đi đâu?”

“Chị tắm cho em nhé?”

Tiếng “ừ” bị Bác Văn nuốt lấy.

Đèn phòng tắm bật sáng, cô bị anh ép lên tường. Cô ngửa đầu thở dốc khi anh cúi xuống cắn vào cô.

“Đừng để lại dấu…”

Bác Văn trả lời bằng việc áo của cô rơi xuống sàn, môi anh di chuyển lên bả vai gầy gò trắng nón. Dấu đỏ phủ kín trên bả vai gầy.

“Ưm… đừng cắn…” Hai mắt Diêu Tinh mờ nước nhỏ giọng rêи ɾỉ phản đối.

“Diêu Tinh!” Một tiếng gọi lớn xông vào nhà.

Là Hiểu Khê!

Diêu Tinh đóng sập cửa phòng tắm theo phản xạ. Cơ thể cô đổ úp vào cánh cửa, thở dốc sợ hãi.

Cô ta quay lại làm cái gì vậy?

“Diêu Tinh, cậu đâu rồi? Tớ để quên điện thoại.” Tiếng chân người cùng tiếng loạt soạt lục tìm đồ.

Diêu Tinh nghiêng đầu nhắc nhở Bác Văn. “Đừng nghịch. Có người bên ngoài.”

Khuôn mặt đẹp trai áp sát vào cô, anh mổ mạnh lên môi làm cô mím chặt miệng. Bác Văn bất ngờ cười với cô. Nụ cười đẹp trai làm phản ứng của cô chậm lại vài giây.

Tích tắc tiếp theo hai tay Diêu Tinh bị anh túm lấy, kéo lên cao, ghì vào cửa. Cô rùng mình, tóc gáy dựng lên khi anh hôn dọc theo sống lưng cô.

“Ưm… A.” Cô hoảng sợ cắn môi để ngăn tiếng rên.

“Diêu Tinh? Cậu đâu rồi?”

“Tôi… đang tắm.”

Diêu Tinh thật sự muốn khóc khi nhận ra Hiểu Khê đang đi về phía này. Nếu cô ta phát hiện Bác Văn đang giờ trò hư hỏng thì cô có bị gϊếŧ chết vì dám vấy bẩn tình yêu của cô ta không?

“Tớ tìm được điện thoại rồi. Tớ đi luôn đây.”

“Ừ. Tạm biệt.”

“Lần sau cậu nhớ đóng cửa nhà khi đi tắm nhé. Tớ mới đẩy nhẹ mà nó mở tung luôn rồi. Thật bất cẩn!”

“Ừ.” Hai chân Diêu Tinh run lẩy bẩy khi tay Bác Văn đang cố gắng cởϊ qυầи cô.

Tiếng chân của Hiểu Khê ngày càng xa. Cửa nhà đóng sầm cũng là lúc Diêu Tinh khụy gối xuống sàn. Đầu cô đập mạnh vào cửa. Âm thanh lớn đến mức dọa sợ người phía sau.

Tay Bác Văn buông lỏng, vội vàng ôm cô vào lòng.

“Chủ nhân, trán chị sưng đỏ rồi.”

Tư thế của hai người hiện tại rất mờ ám. Bác Văn trần trụi với qυầи ɭóŧ đen ôm Diêu Tinh đã cởi nửa thân trên. Một tay của anh ôm vai cô, một tay xoa xoa trán, xuýt xoa lo lắng.

Diêu Tinh nghiến răng, đột ngột ôm cổ anh rồi dồn sức đập cái trán sưng đỏ vào trán anh.

Bác Văn ngã phịch xuống sàn. Diêu Tinh đứng bật dậy, thở hổn hển vì tức. Cơn giận chưa kịp xả ra bằng các lời mắng người thì cô phát hiện đôi mắt sâu hun hút kia đang nhìn chằm chằm hai điểm đỏ trên ngực cô.

Mặt Diêu Tinh đỏ như quả cà chua. Cô nhặt áo lên che ngực và chạy ra khỏi nhà tắm.

Căn hộ dùng chung nhà tắm thật đáng ghét!

Tại sao cô dễ dàng bị Bác Văn quyến rũ như vậy hả?

Mặc dù cô rất thích bộ dạng khổ da^ʍ, thích bị đánh đập, hơi chút là khóc lóc của anh nhưng cũng không thể dễ dãi như vậy được.

Diêu Tinh tự nhốt mình trong phòng riêng để kiểm điểm bản thân hơn ba mươi phút. Cuối cùng cô bị cơn đói đánh bại, mở cửa ra phòng khách tìm đồ ăn của Hiểu Khê.

Bác Văn ngồi bên ghế sô pha làm cô giật mình.

“Này, anh là ai vậy?” Cô đứng yên tại chỗ, đề phòng nhìn anh.