Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 105: Gặp côn đồ ban đêm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai mắt Bác Văn sáng lên. Một tay anh ôm eo Diêu Tinh, một tay ghì sau gáy không cho cô tránh né, nụ hôn trở nên nóng bỏng. Diêu Tinh cảm thấy khó thở nên đẩy người anh. Một giọt nước rơi vào miệng mang theo vị mặn làm cô dừng tay, lưỡng lự.

Cuối cùng, cô bị Bác Văn hôn trên mười phút. Tiếng mυ"ŧ mát dừng lại trong giọng nam trầm dụ dỗ.

“Chủ nhân thưởng em nữa, được không?”

“Khôn…g.”

Lời phản đối bị nuốt lấy trong nụ hôn dịu dàng. Bác Văn bế xốc cô lên cao, ép cô vào tường, hai chân Diêu Tinh vô thức quấn lấy hông anh. Mùi hương nam tính của anh làm Diêu Tinh mất cảnh giác. Cô không rõ bản thân bị hôn trong bao lâu, chỉ đến khi có người gọi tên cô thì mới lấy lại được lý trí.

“Diêu Tinh! Cậu có trong này không?”

Là Hiểu Khê? Không phải cô ta có công việc quan trọng sau khi đóng phim à? Tại sao vẫn còn ở đây?

Diêu Tinh bám tay vào vai Bác Văn, hơi nghiêng đầu lo lắng nhìn ra bên ngoài. Đây là góc khuất trong phòng trang phục, không ai thấy được vị trí này trừ phi kéo chiếc giá treo quần áo có gắn bánh xe ra nơi khác.

Tinh thần Diêu Tinh tập trung phía bên ngoài, dỏng tai nghe ngóng vì sợ bị phát hiện nên cô không để ý bộ dạng Bác Văn có điểm khác thường. Sau khi nghe thấy tiếng gọi, bàn tay đang mon men làm trò hư đốn với vòng ba đẫy đà của Diêu Tinh cũng khựng lại giữa chừng, anh vùi mặt vào cổ cô, giấu đi biểu cảm trên mặt.

“Hình như cô ấy đi rồi.” Diêu Tinh vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, cô thúc giục.

“Chúng ta ra khỏi đây thôi… Á! Đau quá!”

Cô bị ném xuống sàn, mông đập đau điếng. Cô cáu kỉnh quát mắng người đang đứng bên cạnh.

“Anh làm cái quái gì vậy hả? Hôn xong rồi trở mặt đấy à? Anh anh anh…”

Ánh mắt lạnh lẽo cùng khí thế đè ép xuống vai Diêu Tinh làm cô lắp bắp không nói được hết câu.

“Thật trơ trẽn!”

“Cái gì?”

“Tôi không nghĩ cô dụ dỗ cả bạn diễn thế này.”

Bác Văn trừng mắt chán ghét rồi quay người đi thẳng, để lại Diêu Tinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hơn một phút sau, cô mới hiểu Bác Văn mắng cô vì nghĩ cô chủ động lôi kéo lừa hôn.

“Ôi! Tên khốn chết tiệt! Là anh hôn tôi trước mà?”

Cô nổi giận bật dậy, chạy đi tìm anh để đối chất. Kể cả anh có là người đa nhân cách như suy đoán của cô thì cũng không có quyền dùng nhân cách mít ướt van xin được hôn, hôn sướиɠ xong thì nhân cách lạnh lùng lại vênh váo sỉ nhục cô.

Diêu Tinh tìm khắp trường phim cũng không thấy, cuối cùng bị bắt đi dọn dẹp cùng mọi người. Quản lý có trả thêm tiền làm ngoài giờ nên cô vui vẻ ném Bác Văn ra khỏi đầu, cùng làm công việc chân tay mà không một diễn viên nào muốn làm. Cô không phải tiểu thư nhà giàu, không phải người có tiền, cô chỉ là một diễn viên bình thường gánh trên vai số nợ khổng lồ. Cô không sợ khổ, không sợ vất vả, cô chỉ sợ không có việc mà làm.

Lao động chân chính thì không có gì phải ngượng.

Diêu Tinh thuộc nhóm người cuối cùng ra về.

“Cháu Diêu Tinh đi tàu điện hay xe buýt?”

“Cháu đi xe buýt ạ.” Diêu Tinh lễ phép trả lời một nhân viên lớn tuổi.

“Mọi người đều đi tàu điện ngầm. Ngày mai gặp lại.”

Diêu Tinh vui vẻ chào tạm biệt từng người rồi đi về trạm xe buýt. Sự lịch sự và lễ phép của cô làm nhóm nhân viên dựng bối cảnh thêm yêu thích cô diễn viên nhỏ này.

Con đường đến trạm xe buýt khá vắng, con ngỏ thêm tối đen vì đèn đường bị hỏng. Ánh trăng trên cao bị cây cối che khuất. Bước chân Diêu Tinh ngày càng nhanh vì cô cảm giác có người đuổi theo phía sau. Cô cắn môi, bắt đầu tăng tốc. Tiếng chân đuổi theo càng rõ ràng.

Diêu Tinh sợ muốn khóc, há to miệng muốn kêu cứu thì cổ tay bị bắt được.

“Buông ra! Buông ra! Cứu tôi với! Cứu tôi…” Diêu Tinh quật túi xách vào người vào đầu đối phương, hoảng sợ la hét.

“Oa… đau quá…” Tiếng khóc của đối phương còn lớn hơn tiếng kêu cứu của Diêu Tinh, thành công làm cô ngậm miệng.

“Tại sao là anh chứ?”

Diêu Tinh trợn to mắt nhìn Bác Văn. Một tay anh giữ cổ tay cô, một tay che đầu tránh chiếc túi xách quật tới, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, nước mắt rơi lã chã.

Bác Văn thấy cô ngừng đánh liền thút thít nói.

“Em muốn đưa chủ nhân về nhà nhưng chủ nhân vứt em lại, chạy đi trước, rồi lấy túi xách đánh em. Có phải em làm gì sai nên chủ nhân giận em không?”

Bị một người đàn ông cao một mét tám gọi chủ nhân, xưng em, Diêu Tinh cười méo miệng.

“Tôi tưởng anh là kẻ xấu.”

“Em không bao giờ làm hại chị. Làm sao em là kẻ xấu được? Em chỉ muốn tan làm cùng chị thôi mà.”

“Anh đợi tôi bao lâu rồi?”

“Gần hai tiếng.”

Diêu Tinh nhẩm tính thời gian. Vậy là sau khi rời khỏi phòng trang phục, Bác Văn không bỏ đi mà đứng đợi cô bên ngoài từ lúc đó đến bây giờ. Sự áy náy trong lòng Diêu Tinh vẫn nhỏ hơn tính thù dai. Cô khịt mũi, gạt tay Bác Văn, kiêu kỳ nói.

“Người trơ trẽn này không muốn cùng tan làm với anh. Anh có xe của công ty đưa đón mà, anh gọi lái xe đến đón anh về đi. Tôi tự đi xe buýt được.”

“Đừng mà.” Bác Văn vội vàng nắm chặt tay Diêu Tinh. Anh lắc đầu, giọng nói ướt sũng. “Em muốn cùng về với chị mà.”

“Buông tay!”

“Chị!”

“Buông!” Diêu Tinh trừng mắt đe dọa. Dù đoạn đường này không có đèn đường nhưng đôi mắt trong veo của cô chứa đầy lửa giận hừng hực cháy.

Bóng người cao lớn cúi đầu ủ rũ, buông tay.

Nơi cổ tay bị nắm chặt trở nên nóng ran. Là nhiệt độ của anh cao hay do cô đang đỏ mặt khiến cơ thể cũng tăng nhiệt? Diêu Tinh vội vàng đi thẳng về trạm xe buýt để giấu giếm suy nghĩ trong đầu.

Cô càng đi càng xa. Không có tiếng chân đuổi theo, không có tiếng khóc nũng nịu cầu xin. Trạm xe buýt sáng đèn đã ở phía trước làm Diêu Tinh thấy nôn nóng khác thường. Cô hít vào thở ra vài lần rồi quay người, chạy về con đường cũ.

“Đoạn đường này không có đèn, mình sợ anh ta lạc đường nên mới giúp thôi.” Diêu Tinh tự lừa mình dối người, quay trái quay phải tìm người.

“Không biết chạy đâu rồi? Mới rời mắt có vài phút mà? Hay anh ta gọi xe đến đón thật?”

“Đánh nó!”

Một tiếng gầm giận dữ vang lên ở con hẻm bên cạnh thùng rác. Tim Diêu Tinh đập thình thịch, nhanh chân chạy theo hướng có tiếng đánh đấm. Cảnh tượng bên trong con hẻm bẩn thỉu làm Diêu Tinh sợ hãi.

Bác Văn đang một mình đánh nhau với ba tên côn đồ. Tên thứ bốn vung gậy bóng chày đánh lén từ phía sau.

“Cẩn thận!” Diêu Tinh hét lớn, ném túi xách về gã đánh lén.

Túi xách đập trúng đầu gã, giúp Bác Văn tránh thoát cú vụt tàn ác. Đám côn đồ tức giận khi bị phá đám, hai tên xông về phía Diêu Tinh. Bác Văn phân tâm nên trúng một đấm vào bụng.

Anh nghiêng người thúc cùi chỏ vào tên bên trái, lăn một vòng đến bên Diêu Tinh, kịp lúc chặn giúp cô cú đá vào bụng.

Cú đấm trúng vào tay Diêu Tinh làm cô ngã xuống đường, Bác Văn tiếp tục chặn thêm hai cú đá giúp cô. Bây giờ cô mới hiểu bản thân quay lại là ngu ngốc, làm vướng chân tay anh. Một bóng đen phủ lên người Diêu Tinh.

“Anh làm cái quái gì vậy hả? Không được đỡ đòn cho tôi. Tránh ra! Tránh ra, tên ngốc này!”

Bác Văn ôm chặt Diêu Tinh trong lòng, dùng cơ thể to lớn phủ kín thân hình gầy gò. Hàng loạt cú đấm, cú đá trút xuống người anh. Cơ thể Diêu Tinh không ngừng rung lắc dưới áp lực của các cú đánh, bên tai cô là tiếng da thịt va chạm cùng tiếng thở hổn hển của Bác Văn.

Cô bật khóc, không dám gọi tên anh.

“Tôi ra lệnh cho anh, lập tức buông tôi ra!”

Bàn tay to lớn của Bác Văn ôm lấy đầu cô, vùi mặt cô vào ngực anh, không cho tiếng khóc hoảng sợ tràn khỏi cổ họng.

Trận đánh kết thúc khi Bác Văn nằm bất động.
« Chương TrướcChương Tiếp »