“Diêu Tinh, tôi muốn ly hôn.” Giọng nói tàn nhẫn đi cùng ánh mắt lạnh lùng, Bác Văn nhìn thẳng vào mắt Diêu Tinh. Gương mặt đẹp trai kết hợp vẻ ngoài lạnh lùng khiến khí chất của anh nhiễm chút tàn nhẫn.
Sắc mặt Diêu Tinh tái nhợt, động tác gắp thức ăn khựng lại giữa không trung. Vẻ lãnh đạm của Bác Văn khiến cô thấy khó thở, trái tim như bị sợi dây thép gai siết chặt đau đớn. Cô run rẩy hỏi anh.
“Anh ly hôn với em vì Hiểu Khê… phải không?”
Bác Văn im lặng, không tránh ánh mắt chất vấn của cô. Diêu Tinh kiên trì hỏi, giọng nói ướt sũng.
“Tại sao anh phải nói chuyện này vào ngày kỷ niệm một năm kết hôn?”
“…”
“Bác Văn, anh có từng… yêu em… một chút nào không?”
Ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt đen sâu hun hút của Bác Văn như một vòng xoáy đáng sợ. Diêu Tinh cảm tưởng chỉ một cái chớp mắt, anh sẽ nuốt chửng cô. Trái tim đau đớn khiến toàn thân cô run rẩy.
Cô nắm tay Bác Văn, khóc nấc lên.
“Em, không, muốn, ly, hôn.”
Lông mày Bác Văn nhíu chặt, anh rút lại tay, lộ ra vẻ ghét bỏ không kiên nhẫn.
“Tôi đã chuẩn bị xong đơn ly hôn. Em chỉ cần ký tên.”
Chuyện ly hôn khiến Diêu Tinh vứt đi tự trọng. Cô nắm tay Bác Văn đặt lên vùng bụng nhô cao, hèn mọn van xin.
“Em không ký! Chúng ta đã kết hôn hơn một năm, con cũng sắp chào đời rồi. Anh đừng bỏ em… cầu xin anh đừng vứt bỏ mẹ con em…”
“Đừng chạm vào tôi!”
Bác Văn hất tay Diêu Tinh quá mạnh khiến cô ngã ngửa ra sau. Cô luống cuống bám vào khăn trải bài khiến toàn bộ thức ăn đổ xuống sàn. Nước canh nóng đổ ụp lên người cô.
Diêu Tinh hét lên đau đớn. “Bụng em… Bác Văn… bụng em…”
Máu chảy ra giữa hai chân khiến Diêu Tinh choáng đầu, hoa mắt.
Bác Văn khẩn trương đưa cô đến bệnh viện. Nằm trong xe cứu thương, cô vướn tay muốn nắm tay áo anh, thều thào van xin.
“Đừng bỏ em… đừng vứt bỏ mẹ con em…”
Bác Văn ngồi dịch lại tránh bàn tay cô. Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, y tá và bác sĩ nhận ra cặp vợ chồng này khác thường. Diêu Tinh khóc nấc lên vì tủi thân. Cô bị đưa vào phòng sinh mổ cấp cứu. Sau ba mươi phút, tiếng trẻ con khóc vang khắp phòng sinh. Đứa bé đã an toàn ra đời.
Dưới tác dụng của thuốc mê, Diêu Tinh như nghe thấy giọng nói dịu dàng của Bác Văn. “Đừng sợ, anh ở đây”
Chắc chắn đó không phải là ảo tưởng, chuyện ly hôn chỉ là một giấc mơ. Diêu Tinh mỉm cười, yên tâm chìm vào hôn mê.
Thời điểm cô tỉnh lại, phòng yên tĩnh không một bóng người khiến Diêu Tinh sợ hãi. Đứa con trai bé bỏng của cô đâu? Bác Văn đâu?
“Rầm.” Cửa phòng bị mở ra thô bạo từ bên ngoài. Y tá xồng xộc đi vào phòng, liếc xéo cô, giọng nói hằn học. “Hừ! Tỉnh rồi thì ngồi dậy uống thuốc đi. Chị tính nằm đấy giở thói tiểu thư đợi người hầu hạ à?”
“Con của tôi đâu?” Diêu Tinh túm lấy tay y tá sốt ruột hỏi. Động tác lỗ mãng khiến vết mổ đau như muốn xé đôi người. Cô ôm bụng ngồi trên giường, cắn chặt môi muốn bật máu.
“Chị cử động mạnh như thế là muốn vết mổ vỡ ra, phải không? Có phải chị cố tình gây thêm phiền phức cho chúng tôi không hả?”
Y tá mắng Diêu Tinh xối xả, không che giấu sự coi thường.
“Con chị mới bảy tháng đã phải mổ cấp cứu vì động thai, chị nghĩ nó có thể nằm đây như mọi đứa trẻ khác hả? Nó sẽ phải nuôi trong l*иg kính cho đến khi các bộ phận trong cơ thể hoàn thiện. Hừ, đúng là mẹ còn con nấy, gen di truyền vô dụng.”
Từ nhỏ, Diêu Tinh đã luôn cam chịu trước mọi lời nhục mạ, cô chỉ quan tâm tình trạng của con trai. Tuy y tá không tình nguyện nhưng vẫn chỉ đường đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Y tá dúi mạnh vào tay Diêu Tinh một món đồ.
“Vật này chị đánh rơi trước khi vào phòng mổ. Tôi có tìm bác sĩ Bác Văn để trả lại nhưng không thấy anh ấy.”
Diêu Tinh nhận ra vật gia truyền của nhà mẹ ruột cô. Là một sợi dây có viên đá màu vàng nhạt. Cô vươn tay nhận đồ nhưng bị y tá cố tình đánh rơi xuống sàn. Y tá nhếch miệng nhìn cô khıêυ khí©h.
Diêu Tinh cắn môi nhịn đau nơi vết mổ, ngồi xổm xuống sàn để nhặt viên đá. Thời điểm đứng dậy, trán cô đã phủ kín mồ hôi. Cô kéo tay y tá, rụt rè dò hỏi.
“Cô không thấy chồng tôi thật à? Anh ấy đã đưa tôi vào bệnh viện mà…”
“Đây không phải bệnh viện của nhà chị hay sao? Chị phải là người rõ nhất chồng mình đang ở đâu chứ?” Y tá khinh khỉnh hất tay Diêu Tinh.
Sắc mặt Diêu Tinh xanh mét. Đây là bệnh viện của Triệu gia, bố cô là viện trưởng nhưng cô là đứa con riêng do một gái bán hoa sinh ra, không có quyền thừa kế.
Y tá tiếp tục châm chọc. “Chị có thể hỏi Triệu đại tiểu thư xem chồng chị đang ở đâu. Tôi nhớ bác sĩ Bác Văn đi theo Triệu đại tiểu thư ngay sau khi vợ vào phòng mổ.”
Diêu Tinh ngồi chết lặng trên giường, ngay cả khi cửa phòng sập lại cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu đại tiểu thư là người thừa kế duy nhất của bệnh viện, Triệu Hiểu Khê. Bác Văn là trưởng khoa khoa ngoại nổi tiếng. Diêu Tinh là em gái cùng cha khác mẹ của Hiểu Khê.
Bác Văn theo đuổi Hiểu Khê ròng rã sáu năm đại học. Mọi người tin tưởng ngày Bác Văn đến công tác trong bệnh viện cũng là ngày anh cưới Hiểu Khê, thành con rể của viện trưởng. Kết quả, anh kết hôn với Diêu Tinh, đứa con riêng ô uế của Triệu gia. Từ đó cô mang tiếng là cướp người yêu của chị gái.
Chồng cô đi theo người khác khi cô đau đớn nằm trong phòng sinh. Sự nhục nhã làm tim cô quặn thắt đau đớn. Hóa ra chuyện ly hôn không phải là mơ. Càng nghĩ càng đau lòng, Diêu Tinh lau nước mắt, quyết định đi tìm con trai. Chỉ cần có con trai ở bên, cô tin bản thân sẽ có dũng cảm đối mặt với mọi chông gai phía trước.
Con trai của Diêu Tinh là cháu ngoại của viện trưởng nên được ưu tiên sắp xếp phòng chăm sóc đặc biệt loại đơn. Vết mổ ở bụng khiến Diêu Tinh mất hơn mười phút mới đi tới phòng chăm sóc đặc biệt. Từ bên trong truyền ra giọng trầm ấm của đàn ông.
“Là Bác Văn? Mình biết anh ấy sẽ không vứt bỏ con trai mà.”
Diêu Tinh tự trấn an bản thân và đẩy cửa đi vào. Cảnh tượng bên trong như cướp đoạt toàn bộ không khí quanh người cô. Dù có chết, cô cũng nhận ra đó là Hiểu Khê. Cô ta và Bác Văn đang đứng ôm ấp nhau ngay bên cạnh chiếc giường có l*иg kính to.
Tại sao Bác Văn có thể đối xử ác độc với mẹ con cô như vậy? Tại sao anh bắt đứa con mới chào đời phải chứng kiến cảnh tượng bố ruột nɠɵạı ŧìиɧ?
Hiểu Khê vuốt ve ngực Bác Văn, giọng nói nũng nịu.
“Đứa bé đã được tiêm thuốc HI097. Anh muốn nó tiếp tục sống thì chỉ có thể giao nó cho em.”
“Nó mới sinh chưa được hai mươi bốn tiếng, cơ thể không chịu được độc tính mạnh đâu. Tôi sẽ đưa vật thí nghiệm khác cho em.” Bác Văn. Anh giơ tay vuốt tóc Hiểu Khê, cưng chiều nói.
“Coi kìa, anh đang luyến tiếc đứa bé chứ gì? Có phải vì nó là con của Diêu Tinh nên anh không nỡ ra tay phải không?” Hiểu Khê cười khúc khích, mắt lúng liếng đa tình hôn lên mặt Bác Văn.
Diêu Tinh nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người. Bác Văn và Hiểu Khê coi con trai cô như vật thí nghiệm, muốn đưa thằng bé đi nghiên cứu, thử các loại thuốc độc mới. Sự thật khủng khϊếp như nghìn nhát dao đâm vào tim Diêu Tinh. Ngọn lửa giận dữ thiêu đốt cơ thể cô, gặm nhấm nốt lý trí cuối cùng. Bất cứ ai động đến con trai, cô sẽ gϊếŧ không tha.
Diêu Tinh nổi điên lao vào phòng, chụp cây truyền nước và phang xuống đầu Bác Văn.
“Anh không xứng làm bố của con tôi!”
Hiểu Khê lúng túng nhảy tránh sang một bên, la hét ầm ĩ.
“AAA! Cô làm cái quái gì vậy hả?”
Sau khi trúng một gậy vào đầu, Bác Văn ngã xuống chiếc giường có l*иg kính. L*иg kính bật mở, lộ ra đứa bé yếu ớt và xanh xao. Hình ảnh này phá hủy lý trí của Diêu Tinh. Cô vồ lấy con dao gọt hoa quả đặt trên mặt tủ, dồn hết sức đâm dao vào ngực Bác Văn. Cả hai cùng ngã xuống chiếc giường bên cạnh. Bác Văn ngã ngửa bên dưới nhưng tay anh vẫn kịp thời đỡ lấy vai cô để cô không ngã.
“Tại sao… tại sao anh không tránh… Tại sao lại đỡ tôi?”
Mặt Diêu Tinh trắng bệch. Không phải anh chán ghét cô hay sao? Tại sao anh lại đỡ người cô? Sự tàn nhẫn khi anh nói muốn ly hôn với cô đâu rồi? Tại sao đôi mắt sâu hun hút kia lại tĩnh lặng đến thế?
Cơ thể Bác Văn hơi chuyển động khiến Diêu Tinh càng thêm hoảng loạn, tay cầm dao vô thức ấn mạnh. Bác Văn trợn trừng mắt, không tin nhìn cô. Tay cô run bần bật đến mức không cầm nổi con dao. Ba chữ “tôi hận anh” tràn ngập trong đầu cô nhưng không cách nào thoát khỏi cuống họng.
“Em… nghe tôi nói…” Bác Văn thều thào từng chữ thật khó khăn.
Diêu Tinh không tin tưởng các biểu hiện thống khổ trên mặt anh. Cô gào khóc.
“Tôi sẽ không bị anh lừa gạt lần nữa đâu. Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho kẻ muốn gϊếŧ con mình.”
Bác Văn buông vai cô, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Cơn đau ở ngực khiến mặt anh nhăn lại đau đớn.
“Đừng chạm vào người tôi!” Diêu Tinh bật người tránh khỏi tay Bác Văn. Cùng lúc một sợi dây điện từ phía sau quấn quanh cổ cô và siết chặt.
Một cơ thể sực nức nước hoa ôm chặt lấy Diêu Tinh. Giọng thì thầm của Hiểu Khê đâm vào tai cô.
“Diêu Tinh, tại sao em lại ác độc như vậy hả? Bác Văn không yêu em không phải lỗi của anh ấy. Tại sao em lại gϊếŧ chồng hả? Nếu em muốn đánh muốn gϊếŧ thì hãy trút lên người chị đi.”