Trước khi Tiết Ngọc Ninh về nhà, cô đã nhận được một cuộc gọi của ông Tiết, ông bảo tối nay anh họ của cô sẽ đến ăn cơm.
Tiết Ngọc Ninh kinh ngạc: "Mục Vi Minh?"
Ông Tiết khịt mũi: "Con còn có anh họ nào khác nữa sao?"
"Con biết rồi." Mặc dù trái tim Tiết Ngọc Ninh quay cuồng trăm ngả nhưng cô cũng không gì hỏi nhiều mà lặng lẽ tắt máy.
Theo như cô nhớ, đáng nhẽ bây giờ anh ta phải đóng quân ở chiến khu phía Tây để trông coi lãnh thổ rộng lớn của nước nhà, làm gì có thời gian trở về thăm gia đình? Lúc đó rời đi, anh ta còn nói sẽ ở lại chiến khu rèn luyện, vậy mà mới một năm rưỡi, cô còn chưa vui chơi đủ, anh ta đã quay trở về rồi ư?
Tiết Ngọc Ninh về đến nhà đã là giờ ăn cơm, cô đi thẳng một mạch xuống nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy ông Tiết và Mục Vi Minh đang ngồi ở bàn tròn.
Thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô, Mục Vi Minh nhướng mày gọi: "Ninh Ninh."
Tiết Ngọc Ninh không vội vã đáp lời anh ta, cô kéo ghế ngồi xuống: “Ba… Anh."
"Ăn cơm đi." Thấy người đã đến đủ, ông Tiết liền lên tiếng.
Tiết gia trước giờ vốn nhiều quy củ, ăn cơm cũng không ngoại lệ, trừ các điều nhỏ nhặt ra thì có hai quy định lớn:
Một, không được phát ra âm thanh.
Hai, không thể rời khỏi bàn ăn sớm.
Chỉ là hai điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Tiết Ngọc Ninh.
Ở trong ngôi nhà này, việc Tiết Ngọc Ninh thích làm nhất chính là ăn cơm, hơn nữa cô cũng rất ưa yên tĩnh, cô hận không thể ngồi bên bàn ăn cả bốn mùa, mỗi ngày ăn mười mấy bữa, ăn cháo cũng được. Cô không cần gì khác ngoài việc lỗ tai được yên tĩnh. Một khi rời khỏi bàn ăn, ông Tiết sẽ cằn nhằn liên tục, cô nghe đến mức đau đầu choáng váng.
Mục Vi Minh ngồi đối diện với Tiết Ngọc Ninh.
Anh ta thích nhìn cô ăn cơm.
Mục Vi Minh đã sống trên đời nhiều năm như vậy, phụ nữ từng gặp cũng không ít, nhưng chỉ duy nhất Tiết Ngọc Ninh mới khiến anh ta từ cảnh ăn cơm nhìn ra phong tình.
Cô đưa đôi đũa nhỏ làm bằng gỗ gụ ra gắp một lát thịt mỏng, miệng khẽ há, đầu lưỡi nhỏ hồng cuốn lấy lát thịt, mím môi nhai.
Mục Vi Mình biết, răng của cô sẽ nhai miếng thịt ấy cho đến khi nó nát ra, từng thớ thịt được tách rời, nhai đến nỗi người khán giả là anh ta mất đi kiên nhẫn thì mới đưa nó đến cổ họng và nuốt xuống.
Cô gắp một miếng cơm, đưa từng hạt cơm to tròn như những viên ngọc trai nhỏ mềm mại vào trong miệng, khi vừa chạm đến đầu lưỡi, miếng cơm lập tức tan ra, vị ngọt từ từ lan tỏa, hòa quyện với vị của rau xanh mới được cho vào, mềm giòn kết hợp.
Ngay cả kiểu của chiếc bát Tiết Ngọc Ninh đang cầm cũng khiến ngón tay cô trở nên thon dài hơn.
Mục Vi Minh biết, đôi tay này khi cầm thứ kia sẽ đẹp đến nhường nào.