Thật không ngờ, đây chẳng phải chính là Lộ Điềm Điềm của anh ta sao. Mái tóc của cô được búi thấp và cố định bởi hai chiếc mộc trâm. Bộ ngực mà anh ta đã nhào nặn không biết bao nhiêu lần lại đang ẩn hiện trong lớp vải sa tanh, cô lướt nhẹ qua vai Đới Chính Lê, mùi trà và mùi thơm của cô quyện vào nhau, Tiết Ngọc Ninh mỉm cười nhìn anh ta.
Đới Chính Lê hoàn toàn không biết cuộc họp sau đó diễn ra như thế nào, cũng may nội dung chính chỉ toàn là hoan nghênh anh ta trở về, thuận tiện nói thêm một chút về công việc, không nghe cũng không vấn đề gì, dù sao cũng có thư ký đi cùng ghi chép lại rồi.
Sau cuộc họp, anh ta và đồng nghiệp bước ra khỏi cửa, vừa đi được vài bước đã thấy bóng lưng của xinh đẹp của Tiết Ngọc Ninh dựa vào góc tường, cô đang gọi điện thoại cho ai đó.
Lúc này, ánh mắt của anh ta đã thu hút sự chú ý của đồng nghiệp. Đồng nghiệp cũng nhìn theo hướng đó, phát hiện Đới Chính Lê đang nhìn Tiết Ngọc Ninh thì không hề tỏ vẻ kinh ngạc, bởi vì bất cứ ai đến trung tâʍ ɦội nghị này cũng sẽ chú ý tới cô gái kia như một lẽ dĩ nhiên.
“Đẹp không?” Đồng nghiệp hỏi Đới Chính Lê.
Anh ta không trả lời.
Đồng nghiệp lại nói tiếp: "Đẹp thì đẹp nhưng đừng quá phận, sẽ có chuyện đó. Kia không phải là một cô gái bình thường đâu, cô ấy chính là viên ngọc quý trong lòng bàn tay ông Tiết, cũng là con dâu của Bộ trưởng Kỷ, cô ấy chỉ đến đây học chút lễ nghi thôi. Tôi khuyên anh đừng dại mà trêu chọc vào cô ấy, nếu không sẽ rước phải phiền toái đó. Đừng cho rằng tôi nói quá, ngay cả bản thân ông Tiết cũng phải công nhận rằng ‘"Không có việc gì khó, chỉ sợ Tiết Ngọc Ninh".”
Đồng nghiệp vỗ vai Đới Chính Lê mấy cái rồi mau chóng đuổi theo những người khác.
Đới Chính Lê vẫn không kìm được mà bước tới, đúng lúc Tiết Ngọc Ninh vừa kết thúc cuộc gọi.
“Điềm Điềm?” Anh ta nhìn vào tấm lưng của cô và gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Tiết Ngọc Ninh quay người lại. Thấy Đới Chính Lê, cô không hề hốt hoảng, giống như là cô đã đoán được chuyện bọn họ sẽ gặp lại nhau, thậm chí, sau nhiều ngày ngóng đợi, Tiết Ngọc Ninh còn cảm thấy anh ta đến trễ, cho nên cô thản nhiên nói: “Chính Lê.”
Bộ dáng và khí chất này làm cho Đới Chính Lê càng tự giễu hơn.
Không ngờ, gái bao lại không phải là gái bao.
Mình thật sự ngu xuẩn.
Dạ Miêu cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi, hy vọng tất cả các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm dịch trong những sản phẩm tiếp theo. Nếu có đóng góp hay ý kiến gì, các bạn hãy để lại bình luận ở bên dưới, tụi mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục sớm để có một sản phẩm hoàn thiện cũng như chỉn chu nhất. Một lần nữa, nhóm dịch Dạ Miêu xin cảm ơn các bạn rất nhiều.