"Thật hiếm thấy." Đới Chính Lê nheo mắt nhìn điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay mình, đốm lửa đang từ từ đốt cháy hết điếu thuốc. Mặc dù anh ta biết lời nói của Tiết Ngọc Ninh toàn là giả dối, cô chỉ đang muốn lừa gạt mình mà thôi, nhưng có thể nghe được lời này từ chính miệng của cô, anh ta can tâm bị lừa: "Tôi sẽ tìm địa điểm, đến lúc đó sẽ bảo người đến đón em , vị trí vẫn là ở ngã tư gần nhà em nhé, có sợ ông Tiết phát hiện không?"
Anh ta tỏ ra hiểu chuyện, nhưng như vậy lại khiến cô cảm thấy có chút áy náy: "Không cần phiền vậy đâu, em sẽ tự đến đó."
Đới Chính Lệ lại hiểu lầm, anh ta nói: "Bây giờ còn phải giữ bí mật đến mức này à?"
Tiết Ngọc Ninh giận dỗi hừ lạnh một tiếng: "Chính Lê, em thật sự thích anh mà."
"Tôi biết." Nghe giọng điệu dễ thương của cô, Đới Chính Lê cảm thấy hạ thể có chút đau đớn, anh ta không muốn so đo với cô nữa, đó chẳng qua chỉ là mấy lời nói đùa mà thôi. Anh ta hít một hơi thuốc để cho làn khói trắng bay hỗn loạn trước mắt rồi nói: "Tôi đương nhiên biết rồi, bé yêu."
Đới Chính Lê quen Tiết Ngọc Ninh ở một câu lạc bộ.
Chính là kiểu câu lạc bộ nhìn có vẻ cao cấp, nhưng đằng sau là hoạt động mại da^ʍ.
Đối với những nơi phong lưu, Đới Chính Lê không biết nhiều, tuy nhiên anh ta cũng không ngây thơ tới mức nghĩ đây là một quán bar đơn thuần. Địa chỉ không phải là do anh ta chọn, cấp trên sắp xếp cuộc hẹn ở chỗ này, anh ta không có cách nào từ chối. Hiển nhiên, đây là loại chuyện không thể nói công khai.
Nếu muốn thăng tiến nhanh thì phải biết đi đường vòng, Đới Chính Lê chưa bao giờ nhận mình là người quang minh chính đại.
Anh ta không những không học được cách "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", ngược lại còn rất biết cách làm người khác dính chàm. Đới Chính Lê tự chế giễu bản thân vì để thăng tiến mà bất chấp thủ đoạn, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chạy như bay trên con đường này, chí ít thì đó cũng không phải là gϊếŧ người cướp của, bán thuốc phiện hay buôn lậu, anh ta vẫn luôn đặt ra một giới hạn cuối cùng cho bản thân.