Thực ra, Tiết Ngọc Ninh dù có đen hơn nữa thì so với người khác vẫn không bằng, bởi vì cô trời sinh da trắng đến phát sợ, trắng đến nỗi không có chút huyết sắc nào, giống như đang bị bệnh, nhưng chỉ cần tô một chút son đỏ, thần thái của cô lập tức nổi bật.
Tiếc là môi trường quân đội chú trọng sự gian khổ, mộc mạc, đừng nói đến son môi, mái tóc xanh được nhuộm trước khi nhập ngũ cũng phải nhuộm lại thành màu đen, hại cô vừa nhuộm uốn xong lại phải nhuộm lại, còn tốn thêm tiền hấp dầu nữa.
Điều đáng mừng là bây giờ suy nghĩ của ông Tiết về Tiết Ngọc Ninh chỉ có hai chữ: khổ sở
Tay gầy, eo thon, chân nhỏ, chỉ có ngực và mông là còn có chút da thịt, sắc mặt vừa tái vừa đen. Suy nghĩ của ông Tiết có chút cường điệu, cứ cảm thấy như cô vừa từ mỏ than về.
Tiết Ngọc Ninh làm ra vẻ cay đắng, bị chèn ép. Mặc dù biết đó là thủ đoạn của con gái nhưng ông Tiết không thể không mềm lòng: "Ba thấy không nơi nào có thể giữ được con, nghĩ đến năm đó Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung, có lẽ con cũng có phần. Thôi, giải ngũ đi, nhưng con phải tự đi xin, ba không có mặt mũi."
Ông Tiết phải dùng đến quan hệ mới có thể xin cho Tiết Ngọc Ninh nhập ngũ, nếu không chỉ tiêu đã sớm được lấp đầy, làm gì có chuyện nhận một đứa con gái tiểu thư như cô. Người ta vừa mới tìm cách cho cô vào, cô liền hối hận muốn bỏ đi, người ta sẽ nghĩ gì chứ?
Mặc dù chức vị cao, nhưng ông Tiết cũng không thể để cô trơ tráo cậy thế được, vẫn cần thu phục lòng người. Bây giờ nếu đắc tội với ai đó, còn có thể dựa vào chức quan, nhưng nếu sau này nghỉ hưu, sợ là tuổi già khó lòng yên ổn.
"Con biết rồi." Tiết Ngọc Ninh lười biếng đáp, chỉ cần qua ải ba mình, chuyện sau này sẽ vô cùng dễ dàng giải quyết…
"Nhìn cái gì mà nhìn? Có muốn bị khoét mắt dán lên người tôi để nhìn cho rõ không!"
Tiết Ngọc Ninh xuất hiện trong doanh trại, lại gây ra một trận huyên náo không nhỏ. Sau lần bị phạt chạy gần đây nhất, cô đã biến mất ba ngày. Một bóng người chạy băng băng trên thao trường trông có vẻ rất cô đơn, đến khi lộ mặt, ai nấy đều tò mò.