Cửa sổ của chiếc xe địa hình quân dụng cũng hạ xuống, là Ân Tồn.
“Thật là trùng hợp.” Cô nhướng mày.
Còn tưởng rằng sau khi giải ngũ sẽ không bao giờ gặp lại đám người này nữa, kết quả mới đi hai ngày đã chạm mặt nhau.
“Xin chào.” Thái độ của anh ta rất hiền hoà: “Chờ một chút, tôi sẽ bảo họ lùi lại ngay.”
Người cầm lái nhanh chóng lùi lại về sau một chút, chừa lại một khoảng trống đủ để cho một chiếc xe đi qua, nhưng Tiết Ngọc Ninh cũng không vội di chuyển ngay.
Ân Tồn cũng đang nhìn cô. Mái tóc màu cam này trông thật bắt mắt, ngay từ lúc còn ở xa, anh nhìn qua cửa số đã trông thấy, chỉ là bóng dáng cô thấp thoáng sau chiếc xe chở xăng, anh không dám khẳng định đó là Tiết Ngọc Ninh. Nghe nói gần đây đang thịnh hành màu tóc này, nói không chừng là người khác.
“Chuyện lá đơn của tôi, rất cảm ơn anh.” Bên cạnh anh còn có người khác, Tiết Ngọc Ninh chỉ nói qua loa như vậy. Vừa rồi, lúc lái xe, cô cứ suy nghĩ về những lời nói của Đới Chính Lê, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Không có gì đâu.” Ân Tồn trả lời: “Tôi đã phí công vô ích rồi.”
Thư phê chuyển và bản sao đơn xin giải ngũ của cô được trả về cùng lúc, sau đó được cất trong kho lưu trữ, Ân Tồn xem kỹ lại, phát hiện nội dung của lá đơn này có chút khác biệt so với lá đơn mình viết, chắc chắn là trong quá trình nộp đơn đã có người chỉnh sửa. Đến khi đó, anh ta mới tự cười mình đã xen vào chuyện của người khác.
Chắc chắn là cô biết rằng sẽ có người giúp mình làm đơn giải ngũ nên mới tự tin như vậy.
Ân Tồn không hiểu sao lúc đó anh lại đột nhiên ra tay giúp đỡ cô, là cảm thấy năm chữ của cô quá mức ngông cuồng, hay là do anh nhập ngũ quá lâu nên thực sự muốn vì dân phục vụ?
Nghĩ như thế nào cũng thấy gượng gạo.
Tiết Ngọc Ninh gõ vô lăng, ánh mắt lại quét qua khuôn mặt của Ân Tồn. Khuôn mặt đó rất anh tuấn, bóng cửa xe chiếu vào mặt anh ta làm cho màu quân phục tối hơn một chút, trông có vẻ “bất khả xâm phạm”.
Sau vài giây suy nghĩ, cô nói: "Tôi không thích nợ ân tình, như thế này đi, khi nào anh rảnh, tôi mời anh một bữa nhé?"
“Tiện tay thôi mà, không cần khách sáo như vậy” Ân Tồn đang định thốt ra mấy lời này, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta đột nhiên đổi giọng: "Mấy ngày nay tôi đều ở nội thành, rất rảnh."
Tiết Ngọc Ninh đã sớm đoán được rằng mình sẽ không bị từ chối, lúc này cô đưa điện thoại tới, vô tình để lộ hình xăm trên cổ tay: "Thêm cách thức liên lạc đi."
Ân Tồn liếc nhìn nhưng không thể nhìn thấy nội dung của hình xăm.
Anh quét mã của cô. (Mã Wechat).