Cao Trữ Mộc cả một đêm không ngủ. Tin tức từ kẻ theo dõi gửi về nói rõ, Mục Anh Húc đưa một phụ nữ vào biệt thự cũ đã mấy ngày hôm nay.
Nhắc đến phụ nữ, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu ả là Uông Trữ Hạ. Đến khi ảnh chụp gửi đến, suy đoán của ả được nghiệm chứng.
Người Mục Anh Húc mang về biệt thự cũ là Uông Trữ Hạ. Không, chính xác là Cao Trữ Tịch, cô ả biết thân phận thật sự của Uông Trữ Hạ.
Trái tim Cao Trữ Mộc tràn ngập ghen tỵ và hận thù. Cao Trữ Tịch quay trở lại, và sự thờ ơ lãnh đạm của Mục Anh Húc, tất cả dày vò khiến cả mất hết kiên nhẫn. Ả biết bản thân phải nhanh chóng ra tay.
Ngay khi trời sáng, Cao Trữ Mộc gọi điện cho Ôn phu nhân, hẹn gặp tại một quán trà cổ điển.
Cao Trữ Mộc vẫn đủ khôn khéo để nói lời khách sáo khi gặp bà Ôn. “Dì, ngài thật trẻ đẹp. Tôi vẫn luôn nghĩ mẹ tôi bảo dưỡng tốt, hôm nay được diện kiến dì, đúng là được mở mang kiến thức về vẻ đẹp vô tận.”
Bà Ôn bật cười, lời nói của Cao Trữ Mộc khiến bà hài lòng. Là một phụ nữ giao thiệp rộng, bà Ôn tiếp xúc với nhiều loại người, có nhiều người nói chuyện khá duyên dáng rất được lòng người đối diện. Không hổ danh là người phụ nữ bên cạnh Mục Anh Húc trong nhiều năm.
“Cao tiểu thư thật biết nói chuyện. Cô hẹn gặp tôi vào sáng sớm, không nhẽ chỉ để khen tôi thôi sao?” Bà Ôn cầm tách trà nhấm nháp, động tác tao nhã quý phái.
Cao Trữ Mộc mỉm cười, cố tình ác ý hỏi sang chuyện khác. “Tôi nghe nói Ôn thiếu gia đã về nước cùng vị hôn thê của anh ấy, nhưng có vẻ dì không chấp nhận đối tượng anh ấy lựa chọn. Tại sao vậy?” “Cô thật giỏi giả vờ!” Bà Ôn châm biếm với giọng không vui. Bà không thích Uông Trữ Hạ và càng không thích người khác nhắc đến cô trước mặt bà với giọng hống hách. “Cao tiểu thư rõ ràng biết, người phụ nữ được gọi là hôn thế kia chính là Cao Trữ Tịch từ cõi chết trở về. Tại sao Ôn gia chúng tôi phải chấp nhận một phụ nữ đã từng ly hôn?”
Tay cầm tách trà của Cao trữ Mộc khẽ run, cô ả không nghĩ bà Ôn cũng biết rõ thân phận của Cao Trữ Tịch.
Bà Ôn nhìn biểu cảm trên mặt Cao Trữ Mộc, giọng điệu chế giễu. “Hôm nay Cao tiểu thư hẹn gặp tôi là muốn bất bình thay em gái? Tôi không biết tình cảm chị em của hai người tốt như vậy?”
“Tất nhiên là không, tôi ở đây để khiến mong muốn của Ôn phu nhân thành sự thật.” Cao Trữ Mộc lấy ra một mảnh giấy từ túi xách, đưa nó cho bà Ôn với một địa chỉ được viết trên đó.
“Đây là gì?” Bà Ôn không hiểu.
“Địa chỉ nơi cô ta đang sống.” Cao Trữ Mộc mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt đầy vẻ chết chóc. “Thay vì cố gắng để Ôn thiếu gia rời khỏi cô ta, biện pháp triệt để nhất là để cô ta biến mất hoàn toàn.
“Biến mất?” Bà Ôn run rẩy trong lòng, mẩu giấy trên tay rơi xuống mặt bàn.
“Đúng, hoàn toàn biến mất!”
Ánh mắt thâm độc của Cao Trữ Mộc khiến bà Ôn kinh hãi. Bà đã đánh giá thấp người phụ nữ xinh đẹp tao nhã trước mặt. Mặc dù khuôn mặt Cao Trữ Mộc có đến vài điểm giống Uông Trữ Hạ, nhưng điểm khác nhau nhiều nhất chính là cảm giác ấm áp của họ.
Ghen tuông đã làm mờ mắt Cao Trữ Mộc, biến cô thành một con quỷ với trái tim rét buốt.
Bà Ôn do dự ngập ngừng. “Có quá ác độc không? Cô sẵn sàng tàn nhẫn đối với em gái ruột?”
“Em gái ruột?” Mắt Cao Trữ Mộc tròn xoe, giọng nói vô hại cùng sự ngạc nhiên giả tạo thoát ra khỏi đôi môi đỏ. “Em gái tôi mất vào tai nạn giao thông ba năm trước rồi.”
Kết thúc buổi gặp mặt, bà Ôn cầm lấy địa chỉ mà Cao Trữ Mộc đưa cho. Nhưng không khẳng định chắc chắn sẽ hợp tác. Mặc dù bà luôn chán ghét Uông Trữ Hạ vì đã hủy sự nghiệp của con trai bà, cũng khiến mối quan hệ của hai mẹ con rơi vào bế tắc. Điều đó chưa đủ khiến bà ra tay gϊếŧ người. Thời gian sống chung một nhà với cô, đủ khiến bà Ôn không thể tàn nhẫn độc ác như Cao Trữ Mộc.
Về phía Cao Trữ Mộc, cô ả rời quán trà với tâm trạng không vui. Trái tim bị quỷ dữ chiếm lấy không hề dao động với quyết định loại bỏ Uông Trữ Hạ.
“Tôi đã cảnh cáo và cho cô nhiều cơ hội. Nhưng cô luôn thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Vậy nên, sự tàn nhẫn của tôi là do cô tạo ra. Những gì sắp tới, đều do cô tự chuốc lấy.” Cao Trữ Mộc ngẩng lên nhìn trời, hạ quyết tâm trong lòng.
Uông Trữ Hạ, vẫn không biết gì về những nguy hiểm sắp xảy ra. Cô đưa Mục Niệm đi trồng cây non trong khu vườn phía sau của biệt thự. Nhìn thấy Uông Trữ Hạ và Mục Niệm trồng cả một hàng cây trong vườn sau, Quách quản gia mỉm cười đôn hậu Ông bước đến gần cô, cầm cây non lên đầy xúc động. “Rất lâu rồi biệt thự mới xuất hiện lại màu xanh của cây cối sau khi chú Lưu mất.”
Uông Trữ Hạ ngạc nhiên hỏi. “Khu vườn rất trống rỗng, sao chú không trồng hoa hoặc loại rau nào đó? Chú Lưu là ai vậy ạ?”
Người quản gia thở dài, như nhớ đến những ký ức buồn. “Chú Lưu là quản gia cũ của biệt thự này. Người đã chăm sóc ông chủ từ khi còn nhỏ vì lão gia phu nhân vẫn luôn công tác ở nước ngoài. Ông chủ coi chú Lưu như người nhà, nhưng chú Lưu già và mất vì bệnh khi ông chủ đang học Đại học.”
Uông Trữ Hạ lần đầu được nghe kể về Mục Anh Húc, cô im lặng lắng nghe.
“Khu vườn được chú Lưu trồng rất nhiều cây ăn quả và hoa. Sau khi chú Lưu mất, ông chủ nhìn cây cối sẽ nhớ người đã mất nên cho chuyển đi nơi khác.”
Cô giật mình nhìn xuống hàng cây non trên đất, lo lắng hỏi quản gia. “Cháu trồng những cây non này, Mục tổng sẽ tức giận đúng không?”
Cô và Mục Niệm nói yêu cầu cũng như ý định, việc mua bán và vận chuyển cây non đến biệt thự đều là quản gia thực hiện. Lúc đó cô không biết việc trồng cây non sẽ khiến tâm trạng Mục Anh Húc không vui.
Nhìn ánh mắt thận trọng của cô, Quách quản gia mìm cười hiền hậu.
“Cô Cao, trong biệt thự muốn mua bán bất kỳ thứ gì, tôi đều phải thông qua ông chủ. Các cây non này đều là ông chủ gửi tới dựa trên yêu cầu của cô.”
“Mục Anh Húc gửi tới?” Cô sửng sốt không tin nổi. Không phải anh ghét màu xanh cây cối trong biệt thự này sao?
“Đúng vậy. Ông chủ nói đã đến lúc biệt thự cần một diện mạo mới.” Quách quản gia nói đầy ẩn ý.
Vào buổi tối, Mục Anh Húc đến biệt thự để ăn tối như thường lệ. Ngay khi bước vào cửa, anh thấy Uông Trữ Hạ ân cần cầm áo khoác giúp anh, việc mà quản gia vẫn hay làm.
Mục Anh Húc không quá để ý, nhưng đến khi anh ngồi xuống sô pha, một tách cà phê quen thuộc được đặt trước mặt. Anh nhướn mày nhìn cô nghi ngờ. “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Em tự giác phục vụ ân cần khiến tôi cảm thấy không thật.”
“Tôi là thư ký của anh. Mặc dù ở đây không phải công ty nhưng tôi vẫn nên thực nhiện nhiệm vụ của mình.” Uông Trữ Hạ mỉm cười lấy lòng.
Mục Anh Húc nhìn cô kỳ lạ, giọng nói chế giễu. “Những ngày trước em đâu có ý thức cao như vậy. Nói đi, rốt cuộc hôm nay gây ra chuyện gì? Hay muốn yêu cầu nào?”
Bị nhìn thấu hành động, Uông Trữ Hạ không còn ngại ngùng nhút nhát, cô trực tiếp nói thẳng. “Mục tổng, tôi xin lỗi!”
Lời xin lỗi bất ngờ khiến Mục Anh Húc bối rối, giọng anh dịu xuống nhiều.
“Em xin lỗi vì chuyện gì?”
“Tôi không biết rằng anh không thích có cây xanh ở khu vườn sau biệt thự. Tôi chỉ là thấy không gian quá trống trải nên muốn thêm chút sức sống… Tôi thực sự không cố ý đυ.ng đến vết thương trong lòng anh.”
Đầu cô cúi thấp, giọng nói lí nhí rất nhỏ. “Thực tế, anh có thể trực tiếp từ chối yêu cầu của tôi, không cần miễn cưỡng làm theo đề nghị… tôi xin lỗi..”
Lời xin lỗi của cô bị cắt ngang vì Mục Anh Húc kéo tay cô thật mạnh. Cơ thể cô ngã chúi vào lòng anh, cô hoảng sợ nhắm mắt đưa tay muốn đẩy vai anh tránh ra. Nhưng Mục Anh Húc nhanh tay đỡ và xoay người cô, đặt cô ngồi xuống bên cạnh.
Tiếng cười trêu chọc vang lên bên tai khiến cô mở mắt ra. “Tôi cho phép chưa mà em dám đứng nói chuyện với tôi. Ngồi xuống đây!”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Uông Trữ Hạ lóng ngóng không biết để tay ở đâu. Giọng nói trầm khàn đầy nam tính vang lên bên tai cô, Uông Trữ Hạ thấy trái tim đập nhanh hơn bình thường.
“Sau khi chú Lưu qua đời, tôi không dám đối diện những cây ăn quả và các luống hoa xinh đẹp tự tay chú Lưu chăm sóc. Tôi cho người chuyển chúng đi vì quá hèn nhát và không dám đối diện với sự thật chú Lưu đã mất. Nhưng ý định trồng cây non của em khiến tôi nhận ra hoài niệm về người đã mất, không có gì phải xấu hổ.” Uông Trữ Hạ rất xúc động trước những lời tâm sự của Mục Anh Húc, cô im lặng nhìn anh, dịu dàng hơn rất nhiều.
“Việc em đến biệt thự này và thay đổi nó, có lẽ là sứ mệnh và sắp đặt của chú Lưu.” Mục Anh Húc đột ngột đưa tay vén những sợi tóc mái rối bời cài ra sau tai Uông Trữ Hạ. Giọng anh trở nên ấm áp. “Cảm ơn em đã quay về đây!”
Trái tim trong ngực cô đập dồn dập mạnh mẽ, cơ thể cứng đờ trước cử chỉ thân mật của Mục Anh Húc. Thời gian như ngừng lại vào giây phút này. Và cô ngạc nhiên khi bản thân không hề ghét cảm xúc trong lòng cũng như bầu không khí bình yên giữa hai người.