Nhìn khuôn mặt bình yên trong giấc ngủ của cô, Mục Anh Húc thấy khó thở. Anh chạm vào rèm mi cong vυ"t, thấy tim thoáng xao động.
Động tác dịu dàng đó không làm cô tỉnh ngủ, Mục Anh Húc từng có kinh nghiệm bế cô lên giường một lần tại Mục thị, nên bây giờ quen đường quen lối, cúi xuống bế cô vào lòng.
Uông Trữ Hạ giật mình thức dậy, cô nhận ra bản thân đang ngủ trong phòng khách sạn.
Điều này làm cô sốc. Sau khi hỏi quầy lễ tân, cô biết rằng Mục Anh Húc đã bế cô về phòng. Giọng điệu lễ tân ca ngợi về sự chu đáo dịu dàng của Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ cười ngượng nghịu khi cúp điện thoại.
Chuyện xảy ra lúc cô không tỉnh táo làm Uông Trữ Hạ khá bối rối. Trái tim đập nhanh và cô cảm nhận trong lòng đang nhen nhúm một thứ cảm xúc khác thường.
Cửa bật mở, Ôn Thế trở lại phòng khi trời đã quá muộn. Mặt hắn mệt mỏi và tối đen không cảm xúc.
Uông Trữ Hạ có linh cảm xấu, Cô lo lắng bước đến muốn cầm tay hắn. “Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt anh xấu thế này?”
Ôn Thế không trả lời , tránh khỏi người cô, ngồi xuống ghế sô pha, vai xuôi xuống chán nản. Uông Trữ Hạ ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi.
Hắn đưa tay vuốt mặt, giọng khản đặc thoát ra từ cuống họng khô rát. “Hạ Hạ, anh thật sự thất nghiệp.” “Không phải là đình chỉ tạm thời sao?” Uông Trữ Hạ bối rối, lần nữa muốn cầm tay hắn nhưng bị từ chối. “Đó hoàn toàn là tai nạn y tế. Tại sao bệnh viện có thể tuyệt tình và khắt khe đến vậy? Bệnh viện không có quyền sa thải vì sự cố ngoài ý muốn được.”
“Là anh tự từ chức.” Giọng Ôn Thế chậm rãi như đang kể chuyện của người khác. “Gia đình nạn nhân cả ngày đến bệnh viện gây rối khiến mọi thứ trở nên rối loạn. Công tác khám chữa bệnh và điều trị của bệnh nhân bị ảnh hưởng, anh không thể để mọi người bị liên lụy vì anh.”
Do không biết cách an ủi, trong lúc bối rối, cô lỡ miệng đặt câu hỏi khá nhạy cảm. “Vậy anh sẽ làm gì tiếp theo? Thế ca, anh có nghĩ quay về nhà không?”
Lâu nay, Uông Trữ Hạ vẫn luôn muốn tìm cơ hội thuyết phục Ôn Thế. Cô nghĩ anh xứng đáng có những thứ tốt đẹp hơn là ở bên cô.
Nhưng lời thuyết phục của cô vào thời điểm tâm trạng Ôn Thế đnag khủng hoảng, hắn không giữ được bình tĩnh, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng Uông Trữ Hạ. “Quay về? Hạ Hạ, có phải em nghĩ rằng sau khi anh nghỉ việc ở bệnh viện, sẽ là đồ vô dụng nếu không có Ôn gia chống lưng?”
“Không, em không có ý đó …”
“Em ghét bỏ một người không có tiền, đúng không?”
“Thế ca…”
Uông Trữ Hạ chưa nói hết lời, Ôn Thế đã đứng dậy trở về phòng bên, để lại cho cô một cánh cửa lạnh lẽo.
Uông Trữ Hạ thở dài, tự trách mắng bản thân. Ôn Thế đã chịu nhiều áp lực trong thời gian này, và hôm nay chuyện nghỉ việc đúng là nặng nề với hắn, cô đúng là không biết cách an ủi người khác.
Ngày hôm sau, Ôn Thế cũng không quay lại phòng khi bữa sáng được chuẩn bị xong. Uông Trữ Hạ liếc nhìn cánh cửa vẫn đóng, thở dài buồn bã rồi để lại một tờ giấy ghi chú trước khi đi làm. Ngay khi đến công ty, cô nhận thấy các đồng nghiệp tụ tập và thảo luận về tin đồn mới. Cô không có ý định tham gia nhưng tình cờ nghe họ nhắc đến một cái tên quen thuộc.
“Mọi người đoán xem liệu cô Cao có phải là người đã sinh ra con trai của Mục tổng không?”
“Tôi nghe nói rằng con trai của Mục tổng là do vợ cũ sinh, nhưng cô ấy mất vì sinh khó.”
“Hóa ra Cao tiểu thư luôn luôn sánh vai với Mục tổng để tham dự những bữa tiệc cũng không phải mẹ của cậu chủ nhỏ Mục Niệm!”
“Liệu Uông Trữ Hạ có thành công leo lên vị trí Mục phu nhân không?”
“Cũng khó nói, vì Mục Niệm thiếu gia rất khó tính, để làm mẹ cậu ấy không phải dễ dàng.”
“Hôm nay Mục Niệm thiếu gia đến công ty, mọi người có nghĩ đây là cơ hội cho Uông Trữ Hạ trèo cao thông qua đứa con trai độc nhất của Mục tổng không?”
Một trong số họ phát hiện ra Uông Trữ Hạ đứng đằng sau họ, liền nháy mắt với những người khác. Họ lúng túng điều chỉnh khuôn mặt, quay đi và giả vờ như thể không có gì xảy ra. Nhưng sự khinh miệt dành cho cô thông qua giọng nói cũng rất rõ ràng.
Khóe miệng của Uông Trữ Hạ co giật. Cô biết đứa trẻ không phải là Cao Trữ Mộc sinh, nhưng đó là chuyện gia đình của Mục Anh Húc. Cô không thích tham gia những cuộc bàn tán sau lưng này.
Không đợi cô ngồi vào bàn làm việc, thư ký Trần Hiên bước đến gần cô, giọng nói mệt mỏi. “Hạ Hạ, theo tôi đến phòng giám đốc, có việc cần cô xử lý.”
Uông Trữ Hạ không nghĩ nhiều, đi theo Trần Hiên. Ngay khi cô mở cửa, một bóng đen đánh úp lại về phía cô, phản xạ kém khiến Uông Trữ Hạ đã ngửa ra sau, đập đầu xuống sàn.
Vài đồng nghiệp lén lút ngó ra ngoài theo tiếng động, cô vội vàng ôm theo thân thể nho nhỏ trong lòng trốn nhanh vào phòng giám đốc.
“Mục Niệm! Không được thô lỗ!” Mục Anh Húc đã lo lắng khi thấy cô ngã, nên tiếng quát khá nghiêm khắc.
Mục Niệm làm như không nghe thấy, nó ôm chặt cánh tay Uông Trữ Hạ, cười khoe mấy chiếc răng. “Mẹ Tịch Tịch! Con rất nhớ mẹ.”
Mục Anh Húc lạnh lùng nhắc nhở. “Mục Niệm, con quên lời dặn rồi hả?” Chu miệng, Mục Niệm phụng phịu thay đổi xung hô, lắc lắc bàn tay Uông Trữ Hạ. “Dì Trữ Hạ, dì có nhớ Niệm Nhi không?”
Uông Trữ Hạ ngồi xổm trước mặt thằng bé, bóp nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh, nói lời thật lòng. “Nhớ! Niệm Nhi đáng yêu thế này, ai cũng nhớ cũng thương.”
Mục Anh Húc thấy bản thân bị bỏ ra ngoài, không chen được vào sự thân thiết của một lớn một nhỏ, liền ghen tị. Giọng anh chua lè. “Mục Niệm tuy không phải con cô, cô còn nhớ còn thương. Không biết đến lúc có con thật sự, sẽ cưng nựng nó thế nào.”
Lời nói của Mục Anh Húc khiến cô xấu hổ vì thái độ quá gần gũi của hai người. Lúc này cô phát hiện trong phòng chỉ có ba người, thư ký Trần Hiên đã khôn khéo đóng cửa đi ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, Mục Anh Húc mới thấy cân bằng tâm lý.
Anh đơn giản giải thích. “Trường mẫu giáo có ngày nghỉ lễ, dì bảo mẫu lại có việc bận không ở nhà hôm nay, Mục Niệm lại rất tin tưởng và thích em. Tôi giao nó cho em chăm sóc hôm nay.”
Nói là giúp đỡ nhưng giọng điệu cấp trên của Mục Anh Húc như ra lệnh.
Nhiệm vụ trông trẻ em trong giờ làm việc nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng nhìn thấy đôi mắt mong chờ của Mục Niệm, Uông Trữ Hạ không thể từ chối.
“Được, thưa ngài.”
Mục Niệm vui vẻ ôm lấy Uông Trữ Hạ, khuôn mặt thằng bé bừng lên hạnh phúc, khiến khóe miệng của Uông Trữ Hạ kéo lên thành nụ cười dịu dàng. “Chúng ta ra ngoài nhé. Không nên ở đây làm phiến Mục tổng làm việc.”
Mục Niệm gật đầu, cầm tay cô tung tăng đi ra cửa.
Mục Anh Húc lại lần nữa bị vứt bỏ, nhưng khóe miệng anh ta nhếch lên đầy thú vị. “Uông Trữ Hạ, tháng này lương của em sẽ tăng 5%.”
Nghe thấy tin vui, cô quay lại ban phát nụ cười ngọt ngào hiếm hoi dành cho anh.
Nụ cười xinh đẹp đó khiến tim Mục Anh Húc ngừng đập trong giây lát.
Trong khách sạn, Ôn Thế tỉnh dậy đi sang phòng bên tìm Uông Trữ Hạ. Hắn nhớ bản thân nổi giận đêm qua, hắn hối hận và muốn xin lỗi.
Căn phòng bên cạnh vắng lắng, chỉ còn bữa sáng kèm tờ ghi chú. Hắn biết cô đã đến Mục thị làm việc.
“Em không bao giờ coi thường Thế ca. Đừng bỏ bữa.” Vài từ đơn giản sưởi ấm trái tim mệt mỏi của Ôn Thế. Hắn khẽ hôn lên nét chữ thanh mảnh xinh đẹp thì điện thoại vang lên.
Nhìn tên người gọn, hắn không muốn nghe máy, nhưng nhìn dòng ghi chú yêu thương của Uông Trữ Hạ, hắn cau mày nghe điện thoại.
“A lô!”
“Chúng ta hãy gặp nhau.” Giọng Ôn phu nhân cũng lạnh nhạt không kém.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói.” Ôn Thế gắn giọng, muốn cúp điện thoại.
“Về chuyện mẹ sẽ chấp nhận Uông Trữ Hạ, con cũng không muốn gặp?”
Ôn Thế cười khẩy. “Mẹ nghĩ con sẽ tin sau những việc mẹ đã làm?” “Tin hay không tùy con. Đây là cơ hội duy nhất của con. Mẹ có rất nhiều biện pháp mạnh, khiến cô ta vĩnh viễn rời xa con.”
“Được! Mẹ nói địa chỉ đi!” Ôn Thế cắn răng chấp nhận, hắn không thể để Uông Trữ Hạ gặp nguy hiểm.
Bà Ôn đọc địa chỉ một nhà hàng ở phía Đông thành phố. Ôn Thế vội vàng thay quần áo rồi bắt xe đến địa chỉ được chỉ định.
“Tiên sinh, anh có phải là Ôn Thế không?”
Giọng nữ thanh lịch làm Ôn Thế ngẩng đầu lên ngạc nhiên. Một cô gái xinh đẹp đứng cạnh và cười dịu dàng.
“Xin chào, em được dì Ôn giới thiệu. Em là Lư Hàn Tuyết.”
Cô gái xuất hiện bất ngờ khiến Ôn Thế nhận ra điều gì đó. Hắn nói xin lỗi, đi ra hành lang, gọi điện cho bà Ôn.
“Đây là bẫy rập do mẹ dàn dựng, phải không?” Sự kiên nhẫn của Ôn Thế đang cạn dần. “Mẹ muốn làm gì?”
“Mẹ muốn con xem mắt và đối xử tử tế với Lư tiểu thư. Nếu trái ý, mẹ sẽ khiến Uông Trữ Hạ biến mất vĩnh viễn.”
Bà Ôn cúp điện thoại sau khi đe dọa. Ôn Thế siết chặt điện thoại, hai tay run lên vì tức giận. Hắn quay lại ngồi đối diện Lư Hàn Tuyết với khuôn mặt lãnh đạm xa cách.
Lư Hàn Tuyết như đã được thông báo trước, cô không phật ý vì thái độ xa cách này. Vẫn nụ cười trên môi, cô thông minh khéo léo đưa ra vài chủ đề để làm bầu không khí bớt gượng gạo tẻ nhạt. Ôn Thể trả lời hờ hững, phong độ đàn ông khiến hắn không thể im lặng cả buổi.
Ngay bên ngoài nhà hàng, Uông Trữ Hạ ngước mắt nhìn biển tên, hỏi đứa bé bên cạnh. “Niệm Nhi, có phải nhà hàng mà con thích ăn không?”
“Đúng ạ. Nhưng tại sao chúng ta không đợi bố đi ăn cùng?” Mục Niệm phồng má không vui. Uông Trữ Hạ khựng người khi nghe nhắc đến Mục Anh Húc, cô kiên trì giải thích. “Niệm Nhi, bố con còn công việc cần xử lý. Chúng ta hãy ăn trước.”
Cô dắt Mục Niệm đi vào trong, rất hài lòng với phong cách cổ điển của quán. Mục Niệm chạy trước, chọn một chiếc bàn gần ngay sát cửa kính, nó vẫy tay gọi cô. “Dì Trữ Hạ, bên này.”
Uông Trữ Hạ mỉm cười đi qua, để rồi sững sờ vì bàn bên cạnh chính là Ôn Thế và một cô gái xinh đẹp.