Chương 20

Trải qua trận liên hoan này, kết quả là bốn vị nữ sinh cuối cùng đều hôn mê bất tỉnh.

Nhưng khác nhau ở chỗ, đám người Vương Kiều Kiều là do tác dụng của cồn cùng thuốc phụ trợ nên bất tỉnh, còn Tô Mạt là vì bị ba nam nhân thay phiên thao làm đến ngất xỉu.

Du͙© vọиɠ ẩn giấu bên trong xương cốt không ngừng gây rối, dâʍ đãиɠ cùng phóng túng ở trong cơ thể tùy ý du tẩu, sau đó mọc rễ nảy mầm, cuối cùng sinh trưởng đến mức che trời lấp đất, kéo cô đến tận sâu dưới đáy vực. Đại não không cách nào tự hỏi, kɧoáı ©ảʍ thân thể càng không thể khống chế, chỉ có thể tận lực rêи ɾỉ nghênh đón đợt cuồng hoan cuối cùng.

Tô Mạt mơ hồ nhớ lại, lúc sau bị thao đến mất đi ý thức, bản thân còn kêu to cầu bọn họ thao mình, nước da^ʍ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị đảo thành bọt mép, hầu như khắp phòng đều vẩy mỗi chỗ một ít. Nhục huyệt bị làm cho đỏ tươi, miệng huyệt bị thao thành một cái lỗ nhỏ, nửa thân dưới sung huyết sưng to, vừa mới cao trào lại lần nữa bị cọ xát kí©h thí©ɧ, tiếp tục nghênh đón đợt cao trào mới, một vòng tuần hoàn không có điểm cuối.

Lúc sau tỉnh lại, cả căn phòng đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, giống như hết thảy chỉ là một giấc mộng.

Nhưng vẫn có điểm không giống.

Đồ ăn trên bàn đã được dọn sạch sẽ, mà ngồi trên giường là ba người nam nhân với đôi chân dài, nhìn dáng vẻ có lẽ đã trò chuyện được một lúc lâu.

Thẩm Như Mộng và Trần Uyển Dung đã tỉnh, hai người xoa nhẹ huyệt thái dương. Tô Mạt loáng thoáng nghe được các cô ấy đối thoại, là đang nói tới tác dụng chậm nhưng lại mạnh của loại rượu này.

Xem xét mọi thứ xung quanh, không phát hiện ra điểm khác thường, Tô Mạt có chút bội phục ba người nam nhân.

Nhìn cảnh tượng trước mắt này, nếu không phải bản thân là người trong cuộc, cô đã hoài nghi một màn làʍ t̠ìиɦ kịch liệt kia có phải là chưa từng phát sinh.

Nhưng chỉ cần hơi cử động thân thể một chút, liền biết, mọi thứ đều đã từng xảy ra.

Tứ chi bủn rủn vô lực, hoa huyệt đến bây giờ còn nóng rát đau đớn, bụng nhỏ bởi vì bị bắn quá nhiều mà trở nên căng trướng, trong miệng vẫn còn sót lại mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân…..Nhìn từ bên ngoài, không có gì bất thường, chỉ là váy có chút nhăn, còn bên trong sớm đã bị tưới tắm toàn bộ!

Lúc này, Vương Kiều Kiều cũng đã tỉnh dậy.

“Ưm, mình làm sao, làm sao mà ngủ vậy…..”

Đối diện với khuôn mặt mê man không rõ, Trần Uyển Dung tươi cười trả lời “Do rượu này quá lợi hại, lúc mình tỉnh lại, bốn người chúng ta đều ngủ say rồi, còn có ba người kia, thì ở bên cạnh nói chuyện phiếm…..”

Mấy người các cô đều không thường xuyên uống rượu, hơn nữa loại rượu này còn là được chưng cất lâu năm. Vương Kiều Kiều cũng không có hoài nghi, chỉ lo xoa hai bên trán, bất chợt lại thốt ra một câu làm người khác hãi hùng khϊếp vía “Lúc mình ngủ hình như cảm giác có người ở bên cạnh không ngừng kêu cái gì đó, ồn muốn chết……Còn cảm giác cả người đều khẩn trương, hình như trời còn mưa nữa…..”

“Say rượu đều như vậy sao, các cậu có vậy không. Mạt Mạt cậu có cảm giác này không?”

A, cảm giác sao? Đương nhiên là có rồi, cảm giác của các cô ấy, còn không phải là do mình bị thao đến run rẩy cả người, chất lỏng phun tứ tung, không ngừng hét chói tai sao.

Tô Mạt hàm hồ ‘Ừm’ một tiếng, có chút không dám đối mặt với mọi người, cũng không dám mở miệng, sợ là âm thanh khản đặc phát ra từ cổ họng sẽ làm bại lộ mọi thứ.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nam nhân diện mạo anh tuấn đẩy cửa đi vào, khuôn mặt lạnh lùng khi nhìn đến gương mặt của Tô Mạt lập tức nhu hoà lại.

Là bạn trai Cố Nguyên Giai của cô.

Hôm nay cô đã làm ra chuyện phản bội hắn, giờ phút này, Tô Mạt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập nhu tình của nam nhân.

Cố Nguyên Giai đến rồi, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn, ba người nam nhân trầm mặc không lên tiếng, người lúc nào cũng tíu tít như Vương Kiều Kiều cũng không nói lời nào.

Bầu không khí nháy mắt tràn đầy áp lực.

Tô Mạt ở trong này cũng không chịu nổi, muốn đứng dậy rời đi, lại bởi vì chân mềm nhũn mà thiếu chút nữa đã té ngã.

Cố Nguyên Giai nhanh tay lẹ mắt, bước đến, duỗi tay đỡ lấy cô, đem thân thể mềm mại vô lực của Tô Mạt ôm vào trong ngực.

“Làm sao vậy?”

Phát hiện bạn gái hôm nay đặc biệt an tĩnh, thân thể cũng mềm oặt, như không còn sức lực, da thịt bại lộ bên ngoài quần áo có chút ửng đỏ, lúc đứng thẳng người còn khẽ hô ‘a’ một tiếng. Cố Nguyên Giai nóng nảy, còn tưởng là do Tô Mạt không thoải mái.

Còn làm sao nữa, không phải là bị thao đến bốn năm giờ, do ba người thân thể khỏe mạnh kia, làm cho cô mỗi giờ mỗi phút trôi qua đều như đang trải qua sóng to gió lớn. Lúc sau Tô Mạt còn gặp ảo giác bị côn ŧᏂịŧ cắm đầy cả người, nhiều lần cô còn cảm nhận được ngón tay của Chu Thần đùa bỡn ở miệng cúc huyệt. Nếu không phải cô tận lực tránh né, chỉ sợ chỗ kia đã bị khai phá.

“Vừa, vừa rồi uống một chút rượu, có thể là còn choáng, Nguyên Giai, chúng ta nhanh trở về được không?”

Tô Mạt vào vai một cô gái bị người ta khi dễ lại không dám nói với bạn trai. Cô không ngừng thúc giục nam sinh mau chóng rời đi, giọng nói nhỏ xíu, lí nhí ở trong miệng. Nếu để ý, sẽ phát hiện đôi mắt của cô căn bản không dám nhìn đến bên kia phòng.

Mà ở nơi đó, lại đúng là nơi ba người Bạch Tử Mộc đang ngồi. Giờ phút này nhìn đôi trai tài gái sắc ở trước mặt, hình ảnh lại hòa hợp đến vậy, ánh mắt của bọn họ ẩn chứa chút ý vị không rõ, thậm chí giọng điệu Chu Thần còn mang theo vài phần quái gở mở miệng “Lão Cố, lúc cậu không ở đây, có người nhớ cậu đến mức đứng ngồi không yên nha!”

Thấy bạn gái như vậy, Cố Nguyên Giai không còn cách nào, trong lòng lại có chút áy náy, gần đây sự vụ quá nhiều, hội học sinh, tiết mục Nguyên Đán, còn có hạng mục của chính mình, toàn bộ ập đến cùng một lúc. Hắn vội vàng chạy tới chạy lui, không có thời gian ở cạnh cô.

Người ở trước mặt mọi người vẫn luôn duy trì bộ dáng lạnh lùng, Cố đại hội trưởng, lại đột nhiên xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt nữ sinh, tấm lưng phía sau hạ thấp xuống.

Đôi tai nam nhân đỏ ửng, giọng điệu có chút cứng nhắc, dường như trước giờ không có thói quen ở trước mặt mọi người làm chuyện này. Hắn hít một hơi thật sâu, vẫn là mở miệng:

“Đem áo khoác khoác lên người đi, lên đây, anh cõng em trở về!”